Về Ca Khúc “Những Chuyện Tình Mong Manh” Của Nhạc Sĩ Mai Văn Hiền

0 14.518

“Một giọt mưa rơi, hay một giọt nước mắt em tôi, nhỏ lên đất mẹ nhục nhằn
Một giọt mưa tuôn, pha từng giọt nước mắt em thương
Ngồi nghe tiếng súng dặm trường.

Anh ơi! Anh ơi, em biết yêu thương anh lần đầu, khi bước anh đi qua nhịp cầu
Vườn cau thơm ngát đoá hoa cau em dành ngày về thăm nhau
Cầu tre ta chắp mối gian lao cho mình đừng phụ lòng nhau.

Anh ơi! Lớn lên trong thời lửa khói ngợp trời
Lớn lên trong thời chinh chiến rạng trời
Tình thương đôi mắt mỏi, xa xôi tháng ngày riêng bóng lứa đôi
Dành cho em tất cả thôi chờ môi lên tiếng hát xanh khung trời.

Em ơi, biết yêu trong thời chinh chiến ngập trời
Tình anh đâu có nỡ quên nhau, cho dù quên hứa ngày về
Đường anh đi quá mải mê bằng mưa tuôn tiếng súng xa vọng về.

Nhìn giọt mưa rơi, như nhìn giọt nước mắt quê tôi, xót thương bé nhỏ chào đời
Từng giọt mưa tuôn, như từng giòng máu thắm quê hương
Vì đâu binh khói hận trường?

Hai mươi năm qua, vươn mắt cho khô đi lệ nhoà
Mẹ tiễn chân anh đi diệt thù
Còn em khuya sớm đón tin xa bên bờ hào đầy hương hoa
Lời thương sao mới tối hôm qua khi tình nồng đượm đành xa.

Một nhạc phẩm nổi tiếng của NS Mai Văn Hiền (người sáng tác những nhạc phẩm HÀNH TRANG THIÊN LÝ, NƯỚC MẮT NGÀY VỀ,…) viết cho những chuyện tình mong manh trong thời hoa lửa đau thương, vô cùng tha thiết và giàu xúc cảm.

“Em ơi, biết yêu trong thời chinh chiến ngập trời
Tình anh đâu có nỡ quên nhau, cho dù quên hứa ngày về
Đường anh đi quá mải mê bằng mưa hay tiếng súng xa vọng về…”

Nhạc Vàng chọn lọc và thương gửi đến đại gia đình mình với những ai đã từng cũng như chưa từng nghe qua nhạc phẩm này, sau đây cùng thưởng thức.

Cá nhân tôi đặc biệt có cảm xúc sâu sắc với ca từ “nhục nhằn” mà các Nhạc sĩ chọn đưa vào ca khúc của mình.

“Cao ngất Trường Sơn ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương
Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương
Nhưng quê hương chưa ngủ, khi bom đạn tơi bời còn nhục nhằn dưới ruộng trên nương..” – Biển Mặn

“Một giọt mưa rơi, hay một giọt nước mắt em tôi, nhỏ lên đất mẹ nhục nhằn
Một giọt mưa tuôn, pha từng giọt nước mắt em thương
Ngồi nghe tiếng súng dặm trường…” – Những Chuyện Tình Mong Manh

“Ta đi qua nửa đời
Chưa thấy được ngày vui
Đường trần rồi khăn gói
Mai kia chào cuộc đời
Nghìn trùng cơn gió bay

Những con mắt trần gian
Xin nguôi vết nhục nhằn
Những con mắt muộn phiền
Xin cấy lại niềm tin.” – Những Con Mắt Trần Gian

Khi nghe hai từ “nhục nhằn” ấy, không hiểu sao tôi có cảm giác như bao gian lao vất vả trăm bề của một đời người nặng gánh trên vai như bóng dáng lưng còng khắc khổ của bà mẹ quê. Thương lắm…

(Đôi chút tản mạn chia sẻ cùng, mong mọi người lượng thứ nếu câu chữ còn chút đơn sơ.)

Ban QT Nhạc Vàng Văn – Trọng – Thiên – Huy *Links nhạc và hình ảnh st nhiều nguồn.

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.