Thành Phố Sương Mù Nhạc sĩ Huỳnh Anh Sáng Tác Tặng Riêng Ca Sĩ Như Quỳnh
Có những thành phố, người ta ghé đến rồi rời đi, đọng lại trong họ chỉ là những hình ảnh tươi đẹp, sôi động. Thế nhưng, cũng có những thành phố mà ngay cả khi rời đi rồi, người ta vẫn canh cánh trong lòng nỗi vấn vương khôn nguôi. Và Đà Lạt chính là một thành phố như thế. Một thành phố sương mù với cỏ cây, hoa lá vô cùng mát mẻ tươi đẹp sống động và không hề vô tri, đó là nơi gửi gắm biết bao cảm xúc và biết bao chuyện tình vương vấn. Mỗi cảnh sắc là một câu chuyện, mỗi khung cảnh một màu nhung nhớ. Thành Phố Sương Mù và Rừng Lá Thay Chưa là 2 bài hát của nhạc sĩ Huỳnh Anh được sáng tác sau năm 1975. Cả 2 ca khúc đều gắn liền với giọng hát của ca sĩ Như Quỳnh, trong đó Thành Phố Sương Mù được nhạc sĩ sáng tác dành riêng cho cô. Bài hát là tâm sự về một chuyện tình buồn nơi thành phố sương mù lãng mạng.
MV Thành Phố Sương Mù do ca sĩ Như Quỳnh trình diễn được trung tâm Thúy Nga thực hiện năm 1999, hòa âm Tùng Châu, đạo diễn Đinh Anh Dũng cùng với những hình ảnh thực của Đà Lạt hơn 20 năm trước, khi Đà Lạt vẫn còn là Đà Lạt.
Thành phố sương mù, mưa mùa chớm thu
Trời mây xanh nhạt màu, ôi buồn sao
Tôi hay lang thang đường phố nhỏ quán đìu hiu
Một mình đêm đêm tìm về
Một người bỏ quên thành phố
Đà Lạt vào thu bất chợt mưa, bất chợt nắng như cô gái đôi mươi thích dỗi hờn, mây xám từng cụm làm man mát cả khung trời. Nắng ngã trên những ngọn đồi xa và len giữa những kẽ lá thông già, ôi đẹp và buồn làm sao… Với giai điệu nhẹ nhàng và du dương kết hợp với giọng ca ngọt ngào của ca sĩ Như Quỳnh như đưa người nghe len lõi lòng mình qua từng góc phố nhỏ để tìm về trong mình một cuộc tình đã qua. Trên thành phố sương mù này từng có một cuộc tình đẹp và lãng mạn biết bao, đôi trai gái cùng dìu nhau trên phố, lang thang qua từng quán nhỏ, nhưng nay chỉ còn một người ở lại quán nhỏ đìu hiu đêm đêm tìm về những hình bóng xưa bởi một người đã bỏ thành phố mà đi.
Từ thuở xa người, mấy mùa lá rơi
Người đi xa thật rồi, xa tầm với
Nên đêm thâu đêm nằm nhắc chuyện cũ ngày xưa
Để nghe cay tìm mắt, để nhớ thương nghẹn ngào
Chúng ta nhìn thấy Đà Lạt đẹp bằng đôi mắt nhưng để cảm nhận được cái tình, cái thơ, cái bình yên của thành phố này thì phải bằng tâm hồn. Người ta đến Đà Lạt lần đầu tiên chỉ đơn thuần bởi cảnh đẹp, nhưng để quay lại nhiều lần sau đó nữa, thì phải bằng lòng nhớ thương. Người yêu thích sự náo nhiệt vui tươi cũng sẽ rời xa thành phố buồn mà đi, người ở lại và gắn bó với thành phố sương mù thì chắc hẳn là người mang cả một bảo tàng cảm xúc và ắt hẳn là người sâu sắc. Người ra đi thì bao giờ có buồn, chỉ người ở lại là người thất bại trong tình yêu, nên đêm thâu nằm nhắc chuyện cũ rồi tiếc thương nghẹn ngào “người đi xa thật rồi, xa tầm với”.
Ca sĩ Như Huỳnh thời trẻ
Mây vẫn bay trên vùng thương nhớ
Mưa vẫn rơi trên thành phố quạnh hiu
Em ra đi thành phố xa đất lạ
Quên một người quên cả lối trăng sao
Ngàn năm qua, Đà Lạt vẫn vậy vẫn mây bay, vẫn mưa rơi bất chợt… thành phố dù qua bao năm cũng không đổi thay chỉ có lòng người là thay đổi. Người ra đi đến nơi thành phố lạ và người vô tình quên cả lối trăng sao.
Rồi có đêm nào mưa về nhớ nhau
Đọc thư xanh ngày nào thêm buồn đau
Đêm nay qua con đường xưa lạnh buốt bờ vai
Đường khuya ta một bóng
Giữa thành phố sương mù…
Đà Lạt là nơi minh chứng cho biết bao cuộc tình, từ lúc còn mộng mơ cho đến lúc lìa xa đầy u buồn. Những lá thư ngày nào chờ đợi, chất chứa đầy yêu thương, cho đến nay chỉ là những đêm mưa ngồi đọc lại mà tiếc nuối hoài vấn vương. Đêm nay cũng như bao đêm khác một mình tôi trên con đường xưa lạnh buốt ấy một bóng giữa thành phố sương mù… nhớ về một cuộc tình đã lùi xa về dĩ vãng.
Đà Lạt chẳng làm gì cả nhưng chính bầu không khí riêng của nó khiến người ta dễ thở nhất. Thành phố sương mù đủ bình yên để những tỏ tường những khuất mắt, đủ dịu dàng để xoa dịu lòng người, đủ êm đềm để ấp ôm những đau thương. Đó cũng là lý do của những chuyến trở về với Đà Lạt lần thứ 2, thứ 3 và muôn vàn lần sau đó… Để lắng lòng mình, để quên để thứ tha và bao dung hơn.
Biên soạn: Hà Anh
Bản quyền bài viết của dongnhacvang.com