Cảm Nhận Về Ca Khúc “Dấu Chân Kỷ Niệm” Của Thúc Đăng
Ca khúc Dấu chân kỷ niệm là một sự sáng tác của nhạc sĩ Mạnh Phát dưới bút danh Thúc Đăng, có một dạo tôi tiếp chuyện với con của nhạc sĩ Thanh Phương (Tác giả những ca khúc Hạ Thương, Căn nhà mộng ước), tôi được nghe câu chuyện rằng ca khúc Dấu Chân Kỷ Niệm này được nhạc sĩ Thanh Phương sáng tác và đưa cho thầy mình là nhạc sĩ Mạnh Phát phổ biến dùm. Tôi chỉ biết được nhiêu đó, thực sự bây giờ hai nhạc sĩ cũng đã không còn, với tôi thôi coi như hai ông đồng sáng tác vậy.
Khi nghe ca khúc này thì ta có thể cảm nhận được đây một chuyện tình buồn ly biệt nhiều đau thương. Có rất nhiều ca khúc về những chuyện tình buồn không đến được với nhau mang nhiều tiếc nối và lưu luyến cho người nghe. Riêng ca khúc Dấu chân kỷ niệm mang đến cho chúng ta một nỗi buồn bi thương. Một chuyện tình đẹp tưởng đâu sẽ được nên đôi cùng xây dựng hạnh phúc ngờ đâu “ em ra đi về bên kia cõi đời” để lại mình anh ôm nỗi buồn tan nát cõi lòng.
“Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ vơi
Như dòng suối tình êm ái
Có anh và em còn ai còn ai nữa
Đã yêu nhau trong cuộc đời
Chuyện mình từ một chiều dừng chân trú mưa
Ta bên nhau nhìn công viên lá đổ
Tuy chưa quen mà sao tình như đã,
dẫu ngoài còn e.”
Chuyện tình đầu đời đầy mộng đẹp, nhiều mộng ước cùng nhau tô điểm cho tình yêu tuổi đôi mươi nồng nàn. Câu chuyện tình của anh và em nhẹ nhàng như dòng suối chảy êm ái. Một cơn mưa vô tình bén duyên đôi ta gặp nhau vào buổi chiều vắng nơi công viên. Đứng trú mưa bên nhau cả hai cùng nhìn lá rơi dưới mưa, chưa từng quen nhau mà sao như đã là định mệnh của nhau. Dẫu còn e dè, ngại ngùng nhưng trong lòng tình yêu đã chớp nở.
“Trời làm mưa tuôn nên khiến xui anh gặp em
Cho mình kết lời hẹn ước
Cớ sao trời cho tình yêu rồi ngăn cách
Mấy ai không rơi lệ sầu
Tình vừa nồng thì vừa được tin xót thương
Em ra đi về bên kia cõi đời
Xe tang lăn buồn trong lòng phố vắng,
Khóc em âm thầm…”
Cơn mưa trời ban cho chúng ta gặp nhau phải lòng nhau và trao cho nhau những lời hẹn ước. Thế nhưng ngang trái chi mệnh sinh tử đã chia lìa một tình yêu đẹp đầu đời. Tình vừa chớp nở thì người mãi ra đi về bên kia cõi đời. Người nghe cũng xót thương cho một chuyện tình vắng “ mấy ai không rơi lệ sầu”. Một tâm trạng buồn thương vây quanh người ở lại lạnh lùng nhìn “xe tan” lăn trong lòng phố vắng tiễn đưa người trong lệ sầu.
“Ôi! Em về đâu? Vùi lấp mối duyên đầu
Em ơi còn đâu? Tuổi xuân mình đang chớm
Nay em về đâu? Về thế giới xa nào?
Cho đời hiu hắt như nghĩa trang.”
Nỗi buồn tan nát cõi lòng cho người ở lại, không nén được đau thương chia lìa mà phải thét lên “Ôi! Em về đâu”, “Em ơi! Còn đâu?”, “Nay em về đâu? Về thế giớ xa nào?” Những câu hỏi xa lìa đặt ra mà không nhận được câu trả lời, mà làm cho người nghe cảm nhận được nỗi đau bi thương cho câu chuyện tình đẹp tuổi xuân thì bao mộng mơ. Người ở lại mang nỗi cô đơn hiu hắt vắng lặng như nghĩa trang.
“Một mình lê bước anh đến công viên ngày xưa
Nghe làn gió buồn xao xác
Ngỡ linh hồn em tựa theo ngàn cơn gió
Oán than khóc duyên ban đầu
Này là vườn kỷ niệm ngày ta mới quen,
Đây công viên chiều xưa thêu mối tình,
Nay không em vườn hoang buồn xơ xác,
Nghĩa trang lạnh lùng…”
Nỗi cô đơn của người ở lại làm cho người nghe nhạc cũng nhói lòng. Những kỷ niệm xưa nơi hai đứa lần đầu gặp nhau giờ chỉ còn riêng mình anh. Nơi công viên thêu nên mối tình đẹp, nơi vườn kỷ niệm ngày đầu mới quen vắng em rồi cũng buồn xơ xác. Em ra đi để lại mình anh với nỗi buồn tan tát cõi lòng. Cơn gió ngang qua mà anh cứ ngỡ là em về để tiếc thương cho tình yêu chia lìa của đôi ta. Những nơi chúng ta từng đi qua giờ chỉ còn là dấu chân kỷ niệm!
Ruby.