Anh còn nhớ …..
Những năm tháng chinh chiến sống xa gia đình, anh bôn ba khắp núi sông từ biên cương vạn đường này sang chiến trận hiểm nguy của chặng đường khác, không thời gian nào anh ngừng nghĩ đến quê hương, không phút giây nào anh ngừng nghĩ đến em và con.
Ngày anh khăn gói ra đi, ngày vợ chồng mình nước mắt ly tan, ngày mà đứa con mình sắp mở mắt chào đời, đến nay đã tròn mười năm ròng rã rồi phải không em? Quả thật chiếc đồng hồ thời gian cứ xuôi theo ngày tháng, cuốn trôi đi bao kỉ niệm êm đềm mà vợ chồng ta từng có, để rồi giờ đây phải cất chia xa khi anh và em ở hai phương trời cách biệt…Anh nhớ có lần về phép, đứng nép bên hiên nhà anh len lén trộm nhìn em, nét mặt diễm kiều năm nào giờ đây lại rạng ngời, ánh lên vẻ đẹp của ánh nắng ban mai như hoa rừng trong sương sớm, nụ cười em ngời sáng như cánh hoa mai trong mỗi độ xuân về, làn da em một sự mềm mại, mượt mà như tấm vải lụa đào, nhớ em hình bóng của em lại về bên anh mỗi lúc lại càng gần hơn.
Nhớ đến em, anh thấy tim mình chút suy tư lo lắng, xa anh rồi, còn lại em còn lại gia đình nhỏ nơi xóm đạo, nơi cuộc sống vẫn còn nhiều lo toan, tất bật. Ai sẽ cùng em chia sẻ những khó khăn, ai sẽ cùng em chia sớt ngọt bùi cay đắng, ai gánh gòng cùng em trong những buổi chợ chiều vắng … ai sẽ cùng em lo cho đứa con khờ thơ dại.
“ Em có còn đôi má đào ?”
“Thương thâu đêm giấc ngủ xanh xao, em có bề nào ai đón ai đưa?”
*Em còn nhớ …..
Anh đi mình em trong căn chòi tranh lạnh lẽo, 4 vách nhà chỉ toàn mảnh lá xác sơ, còn lại 1 thân em trơ trội, nhớ anh nhớ người chồng đang gồng mình trong trận chiến.Xa anh tuổi xuân em cũng trôi dần quy luật sống còn, ngày xưa em như tấm vải lụa đào, 1 người phụ nữ thật đẹp trong mắt anh, thế nhưng bây giờ vẻ đẹp ấy như cánh hoa lụi tàn như lá rụng mùa thu, em như lạc vào 1 cõi mộng hư vô, tim em nhớ anh đến nỗi đã không còn cảm giác, thân xác em cũng đã hao mòn theo tiếng gọi của thời gian..
Anh đi vì lí tưởng của quê hương, nắng gắt xa trường nên nhìn anh phong trần lãng tử, bàn tay anh không chỉ dành trọn, ôm trọn lấy em mà nó còn là đôi bàn tay ôm lấy cả một vùng quê hương bao la rộng lớn. Em chỉ sợ một điều nếu như một ngày không anh thì cuộc sống em sẽ ra sao.
“Kể từ khi vắng anh, em như tấm vải lụa nhàu”
“Đêm thâu đêm giấc ngủ xanh xao, anh có bề nào ai đón đưa em”
“ Mà anh chim vút cánh bay, thăm thẳm đường dài ít về thăm em”
Rồi mùa xuân cũng qua, mang theo tuổi dại ngọc ngà… Con chúng ta cũng dần khôn lớn, từ khi chào đời cho đến lúc thành niên, chưa 1 lần nhìn thấy mặt cha , chưa một lần cất tiếng gọi “ba ơi” thiêng liêng và tha thiết. Thấu hiểu được nỗi xót xa của lòng em, khi phải sống một mình thiếu vắng đi hình bóng người chồng sau bao nhiêu năm xa cách “ nó” nhìn sâu vào mắt em một nỗi buồn đang trĩu nặng, hằng sâu trong khóe mắt “nó” dõi theo em trong chừng ấy năm trời, “ nó” biết tuổi xuân của em đã dành hết cho gia đình, cho con cái… lá nào cũng sẽ về cội, dù có bôn ba đến đâ cũng phải về với gia đình với em và với con anh nhé! Em tin rằng với niềm hi vọng cháy bỏng đó sẽ khiến em được toại nguyện với mong ước được gặp anh 1 lần , anh vắng nhà con sẽ là điểm tựa của em trong chuyến hành trình dài của cuộc đời.
Ở một nơi xa hãy yên lòng nha anh, bên cạnh em giờ không anh nhưng vẫn còn có con là niềm an ủi lớn nhất em cám ơn của đời đã cho em có được anh, em cám ơn anh vì đã cho em một đứa con bé bỏng. Mẹ con em vẫn luôn dõi theo và mong ngày anh trở về, gia đình ta sẽ được đoàn tụ và chúng ta sẽ cùng sống hạnh phúc bên nhau.
“Cuộc đời là bể cả là dòng sông, như con nước lớn nước ròng”
“Mà ta như chiếc lá khô, nước chảy về nguồn lá đành trôi theo’
Hồng Kim.