Thưa các bạn, tiếp tục mời các bạn xem bài thơ Quê Hương đã viết từ 1997. Thuở thiếu thời, ở Lục Tỉnh miền Nam, trẻ em không có được những món đồ chơi như ngày hôm nay. Các em chỉ tụ tập nhau lại chơi bắn đạn với những viên đạn nắn tròn làm bằng đất sét, chơi đánh búng với hột me, hột trái diết, chơi đánh đủa với trái banh cuốn tròn bằng những cọng dây thun hoặc với trái banh tennis cũ. Ngoài ra, còn có trò chơi nhảy dây, u hấp, trốn kiếm.v.v.
Ở miền quê nhà ai cũng có các lu đựng nước mưa để uống và nấu ăn quanh năm. Không khí trong lành, nước mưa ngày xưa không ô nhiễm nên rất trong và ngọt. Nhà khá giả thì có nhiều lu, có máng xối chạy dọc trên các lu để hứng nước mưa. Thường trên lu uống nước có một cái gáo làm bằng trái dừa khô nên gọi là cái gáo dừa. Tôi còn nhớ trong lu thường có nhiều con lăng quăng nên khi uống nước phải chừa cặn lại và lấy lăng quăng cho cá lia thia ăn. Cảm giác uống nước mưa ngon ngọt vẫn còn tồn tại trong ký ức nên tôi muốn chia sẻ cùng các bạn kỷ niệm thuở nhỏ, thời thanh bình ngày xưa.
UỐNG NƯỚC MƯA CHỪA CẶN..
Thời niên thiếu chơi quanh lu nước
Lu mái gầm đầy ngọt nước mưa
Mình trốn, kiếm chơi trò rắng mắc
Trốn trong lu không nước vài giờ
Không kiếm được, em tìm cả buổi
Ngoại ngồi cười tủm tĩm têm trầu
Sao con không kiếm từng lu nước
Nó ngồi trong đó, chớ đi đâu
Trời đứng bóng, trưa hăng hắc nóng
Mình ngừng chơi, ngồi uống nước mưa
Hớp mỗi hớp rồi chừa lại cặn
Vì lăng quăng lặn dưới gáo dừa
Tuổi trẻ bay vù như gió thoảng
Ngoại về trời cả chục năm qua
Hàng lu nước tàn theo bom đạn
Em bây giờ..xa quá là xa
Ngồi.. nhớ lúc mình chơi trốn kiếm
Nhớ làm sao, lu nước sau nhà
Nhớ bạn bè bên trời kỷ niệm
Tuổi mình vừa mười bốn, mười ba
Bỗng thấy thèm gáo dừa, nước cặn
Nước Quê Hương ngọt lịm tình hè
Bìm bịp buồn kêu chiều, vắng lặng
Cúc cu gù trên mấy hàng tre
Trời nắng nóng, ta, người biệt xứ
Không biết tìm đâu cái gáo dừa?
Và lu nước ngọt mưa ngày cũ
Ngồi uống chừa cặn… giống thuở xưa!!
MAICHÂU 7/31/97/Ngày nắng California.