Một bài viết về nhạc sĩ Anh Thy và ca khúc Hoa Biển trước 1975 của ký giả H.H. Nguyên văn bài viết ở đây :
“Có một loài hoa biển người ta chưa đặt tên”. Đó là lời mở đầu của Anh Thy. Một nhạc sĩ trẻ tuổi. Đối với khách yêu nhạc, tên Anh Thy còn quá xa lạ. Tuy nhiên với những người đồng chí hướng, là một bạn rất thân.
Anh Thy : một nhạc sĩ chiến sĩ Hải Đoàn xung phong 32, từng ngang dọc giữa đại dương, từng xung phong công hảm đối phương để bảo vệ bờ biển VN thân yêu. Với hành động đó, với tâm tình kiêu hung đó, lẽ ra Anh Thy sẽ sống trọn vẹn cho bổn phận, cho chí tang bồng.
Nhưng, vì sao anh viết nhạc, làm thơ ? Nếu chúng ta biết được tâm tình, lý tưởng của Anh Thy thì không còn gì phải thắc mắc.
Theo lời Anh Thy, nhạc sĩ đã viết nhạc quá nhiều. Tất cả các vấn đề trong xã hội, được người ta khai thác, tiếc rằng họ quên mất Đại dương. Nên Anh Thy viết nên nhạc bản “Hoa Biển” để ca ngợi trời cao nước rộng.
Dù sinh sống trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có những giây phút con người lắng đọng tâm tư để mơ về dĩ vãng. Anh Thy cũng thế nên trong lúc dừng bước phiêu bồng, anh đã để lòng ngược đường quá khứ. Chuyện của Anh Thy tuy không xa lạ nhưng rất chân thật và cởi mở. Chúng ta hãy sống thật với Anh Thy như chính tác giả.
“Ngày xưa em anh hay hờn dỗ
Giận anh khi anh chưa kịp tới
Cho anh nhiều lời – cho anh bồi hồi
Em cúi mặt làm ngơ”
Và vì hờn dỗi bởi người yêu đến trễ – cô gái đã …
“Không nghe kễ chuyện
Bao nhiêu chuyện tình đẹp nhứt trên đời”.
Được yêu là buồn, thương, nhớ. Thất vọng vì tủi, hận, sầu. Nên sự hờn giận giửa đôi tình nhân thường xảy ra, Anh Thy biết vậy nên phớt tĩnh còn đổ thừa :
“… Tại em khi xưa yêu màu trắng
Tại em suy tư bên bờ vắng
Nên đêm vượt trùng – anh mong tìm gặp
Hoa trắng về tặng em”
Đã mang danh là chiến sĩ, nhứt là chiến sĩ Hải Đoàn, Anh Thy đâu đó thì giờ nghĩ đến cá nhân. Anh vẫn đi, vẫn chiến đấu đến bao giờ làm tròn bổn phận.
“Vượt bao hải lý, chưa nghe vừa ý …
Lắc lư con tàu đi
Chỉ thấy bọt nước, tan theo ngọn song
Dáng hoa kia mịt mùng.
Biển khơi, không mang hoa màu trắng
Tàu anh xa xôi, chưa tìm bến …”
Cũng vì Anh Thy đa mang nghĩa vụ, nên người yêu chàng buồn hờn :
“Nên em còn hờn, nên em còn buồn
Sao chưa thấy anh sang”
Biết lỗi không phải do người thương, Anh Thy đành làm lành :
“Em ơi giận hờn …
Xin như hoa song tan trong đại dương”
Lời nhạc dứt trong không khí hòa nhả, đượm nét ngọt ngào ru cảm. “Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở” – kẻ viết bài xin ai đó hãy đợi chờ chiến sĩ.
Với nhịp điệu Bolero quen thuộc, Anh Thy đã tự do phát biểu khả năng một cách dễ dàng. Phần lời tuy chưa hoàn hảo nhưng đã nói lên một khía cạnh thời đại mà hầu như chưa ai khai thác.
Với “Hoa Biển” Anh Thy đã tiến một bước trên đường phụng sự nghệ thuật, chở những nhạc phẩm khởi sắc hơn ủa anh nhạc sĩ trẻ chiến sĩ hải đoàn xung phong 23.
Bài viết của HH