Về Ca Khúc “Tấm Ảnh Không Hồn” Của Nhạc Sĩ Hoài An

1 5.821

Tôi ngó về cuối trời
Tay ôm kỷ vật tình yêu giữa tôi với người
Chỉ còn sót lại tấm hình gìn giữ được thôi
Hình hài này giết lần tôi
Cũng bởi lời thề non hẹn suối.

Trông nét mặt nhớ người
Hôm đi còn gặp nỉ non suốt đêm những lời
Nào là nói tặng tấm hình để bớt lẻ loi
Và còn thề thốt đầu môi
Yêu chỉ có mình tôi suốt đời.

Từ khi tôi yêu người
Chân trời góc biển ngược xuôi
Thấy hình thấy mặt để tôi
Chia sẻ những khi buồn vui.

Ước vọng cùng người nên đôi
Bây giờ tan thành mây khói
Vẫn còn tôn thờ bóng không hồn.

Tay hứng trọn mối sầu
Đeo thêm hình ảnh người tôi trót yêu quá nhiều
Vài lần muốn huỷ tấm hình mà có được đâu
Vì tình người khắc đậm sâu
Quên thật khó người yêu lúc đầu.

“Tấm Ảnh Không Hồn”, đây là một sáng tác rất nổi tiếng của nhạc sĩ Hoài An, ca khúc rất buồn nói về một cuộc tình đỗ vỡ nhưng không ủy mị thê lương, chỉ có một chút buồn và hờn trách …. Với tấm ảnh người yêu tặng để làm kỷ vật, cô gái chỉ còn biết nhớ, biết yêu, biết chờ đợi, tâm sự mỗi khi nhìn vào tấm hình. Qua đó, bóng dáng người yêu cô như vẫn ở đấy, bên cạnh cô và cô vẫn yêu sâu nặng như vậy, nhưng đáp lại chỉ còn là tấm ảnh không hồn khi người yêu đã thật sự rời ra cô mãi mãi, để lại cô một mình ôm nỗi thương nhớ không nguôi.

“Tôi ngó về cuối trời
….
Cũng bởi lời thề non hẹn suối.”

Đâu đó ta thấy được hình ảnh đau buồn của một cô gái đang mong ngóng người yêu. Với tâm trạng thẫn thờ, một ánh mắt nhìn về khoảng trời xa xăm trong vô định, trên tay ôm tấm ảnh là kỷ vật cuối cùng người yêu trao tặng để khi cô nhìn vào sẽ như có người yêu đang bên cạnh. Cũng chính vì kỷ vật ấy đã gieo vào trong lòng cô một sự đợi chờ, cũng chính vì những lời thề ước mãi có nhau trước lúc chia xa, mà ngày tháng có dần trôi qua, cô vẫn ôm giấc mộng vốn đã lỡ làng ấy trong vô vọng. Vẫn biết rằng, nếu yêu thương đủ lớn thì chờ đợi chỉ là một cách thử thách tình cảm, trải qua thời gian, điều gì là bền vững đích thực thì sẽ ở lại. Nhưng có những sự chờ đợi là ngu ngơ cứ mãi đợi những thứ đã mãi xa xôi trong tuyệt vọng, chẳng ai hiểu được lý do, và có lẽ chính bản thân họ cũng không hiểu rằng tại sao mình cứ mãi chờ đợi như vậy. Thật vậy, tình yêu vốn chẳng phải là như thế sao, là ngu ngơ, là khờ dại. Biết rằng tình yêu luôn mang cho mỗi người nỗi ám ảnh của những kỷ niệm, biết rằng những bước chân đã không cùng chung một hướng, biết rằng đã mất nhau mãi mãi nhưng sao vẫn yêu, vẫn muốn được ở bên nhau, vẫn không quên được nhau. Dù biết rằng chờ đợi là đau đớn, là giày vò trái tim, là dằn vặt kí ức nhưng sao vẫn mãi chờ nhau, đợi nhau.

“Trông nét mặt nhớ người
…..
Yêu chỉ có mình tôi suốt đời.”

Một nỗi nhớ người yêu đầy da diết, đôi khi là ám ảnh vì cô gái đã nhìn thấy những nét mặt mà nhớ đến người yêu. Nhớ rất rõ đêm hẹn hò chia tay trước lúc đi xa đầy quyến luyến không nỡ của hai, chàng trai tặng cô gái tấm ảnh để như thể có mình bên cạnh bầu bạn tâm sự, cùng những lời thề thốt có nhau suốt đời. Nhưng bây giờ, có lẽ như là một lời trách móc mà cô gái dành cho người yêu vì đã để cô chờ đợi quá lâu và đầy vô vọng như vậy: “Nào là nói tặng tấm hình để bớt lẻ loi/ Và còn thề thốt đầu môi yêu chỉ có mình tôi suốt đời”. Chính tấm hình đó đã buộc cô không thể nào ngừng chờ đợi và ngừng quên người yêu, ngược lại nó lại là niềm đau giày vò cô. Chính lời thề thốt mà cô luôn xem đó như một lời hẹn ước khắc cốt không phai, nhưng với người cô yêu chắc đó chỉ là lời nói ngoài cửa miệng, không thực lòng trong lúc đó mà thôi.

Và còn thề thốt đầu môi yêu chỉ có mình tôi suốt đời.

“Từ khi tôi yêu người
….
Vẫn còn tôn thờ bóng không hồn.”

Một tình yêu đẹp mà cô gái đã dành cho người yêu của mình, dù biết rằng người yêu ở nơi xa xăm, cách trở, cô vẫn chấp nhận yêu xa và một lòng chờ đợi, chỉ biết khi nhớ, khi có chuyện buồn vui cần tâm sự thì cô nhìn vào tấm hình như thể đang nhìn thấy người yêu để chia sẻ. Nhưng chính cô cũng hiểu được rằng, tình yêu ấy đã không còn, những lời thề thốt ấy cũng không còn ý nghĩa, giấc mộng chung đôi đã tan biến theo mây khói. Sau tất cả, còn lại chỉ là kỷ niệm mà cô vẫn mong, vẫn nhớ, vẫn tôn thờ bóng hình ấy qua tấm ảnh như chiếc bóng không hồn, vì có lẽ tình yêu ấy chỉ còn là tình yêu đơn phương từ cô mà thôi.

“Tay hứng trọn mối sầu
…..
Quên thật khó người yêu lúc đầu.”

Còn gì nữa khi cô đã nói lên hết tình yêu mà mình đã một lòng dành cho người, mà nay người đó đã phụ cô. Dẫu biết là đã chia xa mãi mãi, nhưng cô vẫn yêu, vẫn dành tình cảm ấy cho người yêu, để rồi một mình ôm trọn nỗi buồn sầu thẳm ấy vào lòng mình. Vài lần cô cũng muốn hủy đi kỷ vật, để xóa nhòa hình ảnh ấy trong trái tim mình nhưng nào có nỡ, vì lòng này đã trót yêu quá nhiều. Tình yêu người đã từng trao, cả hai đã từng dành cho nhau, một mối tình đã khắc vào tim đậm sâu, làm sao cô nỡ đành xóa đi kỷ vật ấy, vì đó cũng là kỷ niệm minh chứng cho tình yêu mà hai người từng có với nhau.

Lưu Giang.

1 bình luận
  1. Vũ Dũng nói

    Bức ảnh chọn rất hợp với tiêu đề của bài viết.

Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.