“Ngoài trời không sao thưa, đường lầy ướt ngõ tối
Mưa khuya về hiu hắt đi vào hồn
Chuyện đời quên đi thôi, dĩ vãng xa lắm rồi
Gợi lại để làm chi nữa người ơi…
Chiều nào nâng ly bôi, tình vừa mới chấp nối
Tay không mà mơ ước đi vào đời
Để rồi bao năm trôi, thênh thang đường không lối
Nhớ cố hương muốn về rồi lại thôi…
Quán vắng mưa khuya như khúc ca nghẹn lời
Tí tách rơi rơi, ray rứt trong lòng người
Không hẹn gặp nhau đêm nay
Chân nghèo sưởi ấm buốt giá
Đếm từng bước đêm về trên mái lá…
Chừng nào mưa thôi rơi, đường trần nắng dẫn lối
Mưa tan vào sương khói xuôi về nguồn
Để người em năm xưa thôi không còn thương nhớ
Mỗi lúc nghe gió về kể chuyện mưa…”
CHUYỆN ĐÊM MƯA được ra đời với sự hợp soạn giữa nhạc sĩ Hoài Linh (phần lời) và nhạc sĩ Nguyễn Hiền (phần nhạc) là một trong những nhạc phẩm nằm trong danh sách đứng đầu của nhiều người khi lựa chọn những bài hát vào liên khúc về mưa. Với từng lời từng lời réo rắt như tiếng lòng, “chuyện đời” ở đây tuy không tỏ bày nhưng cũng đủ khiến cho bất kỳ ai vẫn mang niềm riêng sẽ gợi nhớ về “chuyện đời” chưa quên của riêng mình…
“Dĩ vãng xa lắm rồi
Gợi lại để làm chi nữa người ơi..”
Nỗi niềm của kẻ “tay không mà mơ ước đi vào đời” đầy ước vọng để rồi khi thời gian vô tình lướt qua tuổi đời, con đường tưởng chừng thênh thang mà không thấy lối về nào dành cho ta, để rồi đau đáu “nhớ cố hương muốn về rồi lại thôi”… Một tiếng buông dài…
Ai đã từng là người mang tâm tình khi một mình ngồi góc quán thưa người, lắng nghe đêm khuya mưa rơi mới càng thấm thía, “Quán vắng, mưa khuya, như khúc ca nghẹn lời…”
Biết chừng nào mưa sẽ thôi rơi, nắng lại sáng rọi trên đường về, để người em năm xưa thôi không còn nhớ thương dĩ vãng ngày xưa…
Ngày xưa có khi nhà cúp điện, ba vẫn mở cassette lên cả nhà cùng nằm nghe, tuy lúc đó còn nhỏ chưa hiểu gì vui buồn chuyện đời, nhưng mỗi khi nghe ca khúc này, lòng một đứa con nít ngày xưa là mình buồn mênh mang không thể tả, như một thứ cảm xúc gì đó da diết trong từng lời hát của người ca sĩ đi sâu vào lòng mình và cảm giác người đó trong bài hát rất cô độc và nặng sầu… “Chừng nào mưa thôi rơi…” !?
Huỳnh Anh Thy.