Muốn viết anh đôi hàng
Ngại lòng anh xót xa
Vì ngày mai em gái lên xe kết hoa hồng
Đốt hết bao hình bóng
Chờ giờ bước sang sông.
Chớ trách em thay lòng
Sầu này anh biết không
Vì đời người con gái như hoa nở một lần
Sáng thắm tô hàm tiếu
Chiều nắng mưa tiêu điều.
Anh ơi duyên chẳng nên đôi
Bao mến yêu qua rồi
Nay còn trong kỷ niệm
Trời cay nghiệt quá.
Chia ly ta trách nhau chi
Trăm năm có duyên gì
Hay là giấc mơ thôi
Để nhớ khôn nguôi.
Nếu biết em theo chồng
Còn gì anh nói không
Lòng nào em vẫn thế cho duyên lỡ câu thề
Có trách em thì nhớ trời rẽ duyên đôi mình.
Nhạc phẩm Thương Muộn được nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông viết nhân một chuyến về Rạch Giá – Kiên Giang vào tháng 4 năm 1966 , ca khúc này được tác giả lấy bút danh là Phượng Linh.
Với tiết tấu nhanh-gấp của điệu Tango cùng với cách viết lời tinh tế thì nhạc phẩm đã nói lên nỗi niềm tâm sự của một người con gái trước ngày lên xe hoa. Đôi dòng suy nghĩ ấy muốn xé lòng của người con gái , chút tâm tư muốn gửi đến người yêu cũ như điều gì đó trách móc và xin tha thứ vì đôi lòng đều vướng phải sầu muộn. Hai đứa nay đã hai nơi thôi hãy xem chuyện xưa như là một giấc mơ , chuyện lòng không thành chỉ vì : “Trời rẽ duyên đôi mình…”.
Huỳnh Thy.