Về Ca Khúc ‘Thư Xuân Trên Rừng Cao’ Của Trịnh Lâm Ngân

Mời anh mời chị, mùa xuân lên đây thăm tôi
Nơi xa xôi khuất nẻo thưa người, núi rừng mịt mù sương
Mời e một lần rời xa nơi đang yên vui,
Lên đây thăm lính ở trên rừng, để cùng ngọt bùi sớt chia.

Thành phố xuân về vui rộn vui,
Chân người chen chân lụa là khoe,
Sợ rằng đồn xa này chẳng ai thăm

E tết lại không rượu mềm môi
Không bánh không trà, chẳng hạt dưa
Chắc lại mừng xuân bằng phần lương khô
Đón giao thừa bằng đèn hỏa châu rơi.

Mời anh mời chị, mời e lên đây thăm tôi,
Thư xuân đi tính đã bao ngày, biết người nhận được chưa?
Nhìn mai nở vàng, lòng tôi sao nghe chơi vơi
Xuân ơi xuân nếu chẳng vui gì!
Hãy đừng, đừng tìm đến chi.

Thư xuân trên rừng cao là một sáng tác nổi tiếng của nhóm tác giả Trịnh Lâm Ngân, viết về những tâm tình của người lính trấn tiền đồn, đón Xuân nơi núi rừng, xa đô thị phồn hoa. Vui có, ngậm ngùi có, lo lắng có nhưng tâm trạng chung vẫn là những ngổn ngang khi đón Xuân trên quê mẹ còn tang tóc.

Ở thành phố, người ta đón xuân bằng quần áo lụa là mới, với bánh chưng, với trà hạt dưa. Còn những người lính chiến thì chỉ biết đón xuân bằng phần lương khô và những bi-đông nước lạnh, với những tiếng đạn vang rền, ánh hỏa châu soi sáng thay tiếng pháo hoa và tiếng ầm ầm pháo kích của địch quân. Tâm trạng đâu nữa mà xuân với tết !? Những ưu tư ấy chồng chất lên nhau về những thiếu thốn nơi xa xôi, nhìn khung cảnh đất trời đang chuyển mình sang xuân thì lòng càng thêm rối bời, càng thêm buồn tủi. Thôi thì xuân ơi nếu đã không vui gì … thì đừng đến làm chi xuân ơi …..

Nhật Hà.

Thư xuân trên rừng caoTrịnh lâm ngân
Comments (0)
Add Comment