Vì tình yêu chưa tha thiết với người
Dòng đời ly tan không hết cơn nguôi
Trách chi kiếp người vì cuộc sống trăm đường
Xa mặt cách lòng là chuyện đời hư không.
Tận một đêm nao nghe gió thu về
Ngồi nhìn hoa bay tan tác phôi pha,
Nhớ trao duyên người từ thuở mới quen nhà
Quên làm sao đành lệch cả vầng trăng khuya.
Yêu ai trót nhận một lời
Những đêm ngắn ngủi ngồi gần bên nhau
Tình trong giây chốc hóa thành thiên thu
Biết thuở nào nguôi!
Người tình năm xưa nay đã xa rồi
Định mệnh buông trôi khe khắc đôi nơi
Sống chôn kỷ niệm để rồi thác âm thầm
Tiếng lòng nức nở một đời người không thôi.
Chuyện thần tiên xưa ai biết đâu ngờ
Ngồi dệt nơi đây rung mấy cung tơ
Nói lên tiếng lòng của người hết mong chờ
Duyên tình chưa vẹn là một rừng đầy thơ.
“Hai Màu Hoa” là một sáng tác được hợp soạn giữa nhạc sĩ Dzũng Chinh và Bùi Tuấn Anh. Nói đến Dzũng Chinh, người nghe nhạc đều biết ông sáng tác rất ít bài hát, có thể nói số lượng ca khúc chỉ đếm được trên đầu ngon tay thôi, nhưng các sáng tác của ông luôn được người yêu nhạc đón nhận và yêu thích. Với ngần ấy bài hát cũng đủ để đưa tên tuổi của ông ở một vị trí nhất định trên nền trời âm nhạc Việt Nam thời cận đại. Lắng nghe bài hát “Hai Màu Hoa” của ông, ta cảm thấy đâu đó là tiếng lòng của một người si tình, dù biết tình yêu đã chia xa, nhưng vẫn nặng lòng thương nhớ và vẫn dành tình yêu của mình cho một người không còn yêu mình.
Mở đầu bài hát tác giả như nói lên quy luật tự nhiên của cuộc sống, của tình yêu. Đó là, khi tình yêu hai người chưa đủ thiết tha, chưa đủ đậm sâu, lại thêm vào đó là khoảng cách địa lý dần trở thành khoảng cách về tình cảm thì một điều hiển nhiên “xa mặt cách lòng như chuyện đời hư không”. Tình yêu vốn là như thế, dòng đời cũng thế, được rồi mất, hợp rồi tan để lại cho bao người những nỗi niềm ưu tư, xót xa khó nguôi ngoai. Tác giả cũng không đứng ngoài cái quy luật ấy, vì tác giả xem đó là kiếp người, không ai giống ai, nếu đã thuộc về số kiếp buộc ta như thế thì đành phải chấp nhận. Bởi, người ta thường nói cưỡng cầu trong tình yêu cũng không hạnh phúc, thế nên hãy để mọi thứ diễn ra theo quy luật riêng của nó.
Dẫu đã biết đó là quy luật và cũng đã chấp nhận quy luật ấy, nhưng tác giả vẫn luôn trân trọng và nâng niu từng giây từng phút, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà hai người từng trải qua thôi, tác giả vẫn xem “tình trong giây chốc hóa thành thiên thu, biết thuở nào nguôi”. Đó là tình yêu của một người si tình, yêu say mê, yêu cuồng nhiệt một người mà không cần người ấy hồi đáp. Bởi “người tình năm xưa nay đã xa rồi”, dù định mệnh có chia cách hai người hai nơi nhưng tác giả vẫn nguyện một đời để thương, để nhớ về tình yêu ấy mãi không thôi.
Và rồi chính tình yêu của người si tình ấy, từ nỗi tương tư về hình bóng một người đã xa ấy trở thành mọi nguồn cơn của cảm xúc để tác giả viết nên những vần thơ, những khúc hát về người khi vẫn còn là “duyên tình chưa vẹn”.
Mỹ Hương.