Khi vũ trụ lên đèn
Thành phố ngả nghiêng men rư.ợu say mèm
Tuổi thơ đi hoang nghìn đêm trốn ngủ
Phần ba tuổi đời hoang phế sau lưng.
Nay góp mặt góp lời
Làm lính mà thôi đối diện đây rồi
Từng đêm quê hương đạ.n bay sú.ng nổ
Hoả châu sáng tỏ những khuôn mặt người yêu phố thị.
Ngày nào đó tôi còn thèm
Ánh sáng kinh đô, thèm ly bi.a
Qua tiếng nhạc mơ hồ
Cùng ngàn nụ cười ánh mắt giai nhân.
Nay trả lại cho người
Thành phố sau lưng môi ngọt rượ.u nồng
Giày xô (sault) tôi đi hằn trên lá cỏ
Đồn xa tôi ở trấn quân thù ngày đêm tỏ mặt.
Ca khúc Thành Phố Sau Lưng được tác giả Hàn Châu viết trong thời gian ông đang là một người lính trong binh chủng địa phương quân ở Sài Gòn. Hình ảnh nhân vật chính trong bài hát trước và sau khi khoác áo chinh nhân được nhạc sĩ Hàn Châu khắc họa rất rõ. Lời bài hát cũng nói rằng khoảng thời gian trước đó là một sự hoang phế, chỉ biết vùi đầu vào những cuộc vui của tuổi trẻ, của những buổi tối say mèm bên cạnh những giai nhân bóng hồng trong quán nhậu …. nhưng nay đã trả lại tất cả vào dĩ vãng, và nguyện làm người lính và bảo vệ tổ quốc, ngày đêm đối diện với địch quân giữ gìn từng tất đất quê hương trong tay với hỏa châu trên trời soi sáng. Nghe thật anh dũng, làm tôi nhớ đến câu thơ : Quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách …..
Ông cũng từng tâm sự thêm với người viết rằng thời gian đi lính, ông không hề sợ kẻ địch mà chỉ sợ những người lính ….. quân cảnh. Có lẽ vì tính tình nghệ sĩ, hay ‘dù’ đi chơi nên nhạc sĩ sợ những người quân cảnh là đúng rồi. Có lần buổi sáng ông trốn đơn vị chạy ra ngoài ăn sáng uống cafe, mà trên đường đi ông phải quay đầu xe lại chạy trốn mấy lần vì gặp quá nhiều chốt quân cảnh. Ông phải thốt lên rằng :
– Nhiều khi mình là lính, mà đi ngoài đường dòm dáo dác canh chừng quân cảnh như ăn trộm vậy !!!!!
Phúc Ben.