“Xin trả cho anh lời nói yêu đầu
Cùng màu thư xanh anh viết cho em
Duyên kiếp ngăn đôi hai đứa mình rồi
Thì giữ chi cho thêm buồn, càng gợi thêm bao xót thương…
Em chúc cho anh đẹp mối duyên tình
Cùng người anh yêu quyền quý cao sang
Em biết thân em phận gái nghèo hèn
Mà lỡ yêu thương ai rồi, cầm bằng như áng mây trôi…
Anh hay chăng anh, khi buồn em cố mong quên
Nhưng càng thương nhớ thêm…
Hay chăng anh ơi
Ân tình em chỉ một người, nên buồn khi lẻ loi…
Em chỉ xin anh đừng mỉa mai gì
Dù một lời thôi khi nhắc tên em
Cho kẻ yêu anh không tủi phận mình
Còn loé trên môi nụ cười
Dù rằng trong giấc mơ thôi….”
Một nhạc phẩm dưới ký bút Phượng Linh – không ai xa lạ chính là nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông – dành riêng cho tình yêu đôi lứa, nhưng là tình không trọn vẹn. Bài hát gây xúc cảm rất mãnh liệt đối với những ai mang trong tâm tư những nỗi niềm khó diễn tả của một mối tình buồn, đặc biệt là những ai phận đời xếp đặt vào hai vị thế quá cách xa trong bậc thang của kim tiền, để rồi quá nhiều áp lực vô hình từ nhiều phía cùng với sự day dứt thân phận và vô vọng về tương lai, mà đành buông tay, trả lại những cánh thư xanh xa ấp ủ ngày nào. Và những luyến tiếc tủi phận những lúc nhìn lại thấy đời bạc bẽo, lẻ loi… Người xưa viết nhạc, rất nhiều bài hát mình nghe có ca từ “cầm bằng…” nghe chân chất và xúc động quá, phải không cả nhà…
Thương mời cả nhà cùng thưởng thức lại nhạc phẩm THẦM KÍN hay còn có tên gọi khác là BẼ BÀNG, của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông – người đã tâm sự trong một bài viết, rằng “ông chọn binh nghiệp là nghề nghiệp chính. Mặc dù ông được học nhạc chính quy ở trường, nhưng âm nhạc chỉ là nghề tay trái.” Chỉ là nghề tay trái, mà những gì ông mang đến cho chúng ta, hay đến nao lòng…
Chủ nhật nghe nhạc hơi buồn, cả nhà có bận lòng lắm không? Thương chúc đại gia đình Nhạc Vàng một ngày chủ nhật thân và tâm được an lành.
Thy Anh * Ảnh minh họa và link nhạc st.