Về Ca Khúc “Quê Mẹ” Của Nhạc Sĩ Thu Hồ

“Đêm khuya trăng mơ, mắt trông về trong cõi xa mờ.
Nơi xa xăm kia, tôi say nhìn quê cũ dấu yêu.
Ôi! Tình quê hương, nơi chốn xưa có người mẹ hiền.
Tóc màu hoa bạc, chiều chiều mắt ngấn lệ vì con.

Ra đi, con dâng đời cho gió mưa.
Quê người ngồi nhớ đến ngày trôi qua.
Gió chiều thường nhắc khúc ca “Biệt ly”.
Cố nhìn quê cũ lẩn trong sương mờ.

Mẹ ơi! Ra đi đời con xá chi
Mơ ngày ngồi dưới ánh đèn lâm ly
Bên mẹ thương hát khúc ca “Ngày đi”
Ai ngờ rồi cũng đến khúc “Phân ly”

Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Mẹ ơi!”

Không kể đến những bạn trẻ yêu giòng nhạc vàng quê hương, những vị tuổi trung niên hẳn đều rất quen thuộc với lời ca của bài QUÊ MẸ, một sáng tác vô cùng nổi tiếng mà theo tài liệu, vào năm 1943 – lúc cố Nhạc sĩ THU HỒ còn làm trưởng ga xe lửa ở ga Dầu Giây – vì nhớ nhà, nhớ mẹ, ông đã viết bài hát này – cũng là nhạc phẩm đầu tay của ông.

Chỉ với 12 câu hát nhưng với cá nhân suy nghĩ của mình, đó là 12 câu hát đầy ám ảnh và trào dâng cảm xúc dù người nghe chỉ thưởng thức lần đầu tiên. Với riêng mình, cho tới bây giờ cảm xúc đó vẫn vẹn nguyên mỗi khi mình lắng nghe bài hát này. 

Vô cùng xúc động với hình ảnh người con xa quê hương “say nhìn quê cũ dấu yêu” từ nơi xa xăm mịt mờ. Niềm thương nhớ phải rất da diết, nhớ và thương nhiều đến mức đăm chiêu trông về hướng quê nhà như thế, phải không mọi người?

“Ra đi con dâng đời cho gió mưa
Quê người ngồi nhớ đến ngày trôi qua
Gió chiều thương nhắc khúc ca ‘Biệt ly’
Cố nhìn quê cũ lắng trong sương mờ…”

Bất chợt mình nghĩ đến câu thơ nhớ quê cũ của thi sĩ Lý Bạch:
“Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.”

Ngày còn được bên mẹ, được lắng nghe mẹ hát khúc ‘Ngày đi’. Tới khi từ biệt mẹ hiền ra đi ”dâng đời cho gió mưa”, thường nhớ về khúc ‘Biệt ly’; nhưng rồi ngờ đâu một ngày kia, “rồi cũng đến khúc ‘Phân ly”… Cách dùng nôn từ quá tài tình và giàu xúc cảm khiến người nghe rưng rưng… Bốn tiếng “Mẹ ơi!” sau cùng nghe đến nhói lòng, như vỡ òa những cung bậc cảm xúc buồn thương tận tâm hồn người con…

“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ, ruột đau chín chìu.”

Tin rằng nhạc phẩm này sẽ còn trường tồn với thời gian, cho đến ngày nào khi mà tình thương quê hương, thương tình mẹ bao la vẫn tràn đầy trong lòng những người con cất bước xa nhà.

Huỳnh Thy.

Quê MẹThu Hồ
Comments (1)
Add Comment
  • Anh Bảo

    “Đầu giường ánh trăng rọi
    Ngỡ mặt đất phủ sương
    Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
    Cúi đầu nhớ cố hương.”

    Bài thơ này của Lý Bạch mà???