Mưa hắt hiu mưa buồn qua phố vắng
Chiều mưa tuôn cho giá buốt tâm hồn
Niềm cô đơn theo nhung nhớ dài thêm
Mưa kỷ niệm mưa tìm về dĩ vãng
Anh đã yêu em mười mùa mưa trước
Một mùa mưa hai đứa bước song hành
Niềm yêu đương khi thương vẫn còn thương
Em đã vội bỏ trường xa phố phường
Đêm đêm tiễn đưa, người yêu đi lấy chồng
Mưa ôi gió mưa buồn như cơn bão lòng
Tình nồng tình mau chóng phai
Tình buồn tình mang đắng cay
Cô đơn cuộc đời
Ngồi bên song cửa
Trông bóng ai ngoài mưa
Mà nhớ người.
Thương nhớ ai mưa chiều về giăng lối
Người yêu xưa nay đã khuất xa rồi
Còn trong tôi bao nhung nhớ tả tơi
Mưa kỷ niệm mưa thầm rơi trong đời.
Nhạc sĩ Hà Phương từng tâm sự: “Ai lớn lên cũng có mối tình đầu. Thời trai trẻ, tôi yêu và chia tay người yêu dưới cơn mưa. Hình ảnh cơn mưa gắn liền với kỷ niệm của mối tình đầu đã thấm sâu vào ký ức tôi. Chính vì thế, nhiều ca khúc của tôi đều có hình ảnh cơn mưa”. Có lẽ vì cảm xúc của nỗi nhớ và niềm thương về những ký ức đã qua cùng người yêu dưới những cơn mưa như thế, đã khơi nguồn cảm hứng cho người nhạc sĩ viết nên những bài hát rất hay và vô cùng nổi tiếng về mưa. Một trong những bài hát về mưa ấy là bài “Mưa Qua Phố Vắng” rất được yêu thích. Bài hát được nhạc sĩ sáng tác trước năm 1975, viết về mối tình buồn của mình khi tiễn đưa người yêu đi lấy chồng. Cô gái đó có tên là Ngọc L… hiện đã điịnh cư tại Mỹ, năm 2009 có về VN và ghé thăm NS Hà Phương.
Mở đầu bài hát là hình ảnh của cơn mưa chiều nơi phố vắng, đã dẫn dắt cảm xúc đưa tâm hồn người nhạc sĩ tìm về cơn mưa của kỷ niệm, cơn mưa gắn liền với tình yêu của một thời dĩ vãng. Nỗi buồn của mưa như kéo “niềm cô đơn theo nhung nhớ dài thêm”. Mưa đã làm cảm xúc người nhạc sĩ ấy trào dâng và mưa khiến lòng người phải xao xuyến. Người ta thường nói mưa có thể rửa trôi tất cả, cuốn đi tất cả và hòa tan tất cả những gì mình muốn trút bỏ, muốn quên đi, nhưng mưa lại không thể xóa đi những cảm xúc thật của con tim. Mà chính những lúc khi hạt mưa tuôn rơi cũng là lúc lòng người nhạc sĩ tuôn trào theo hạt mưa tìm về kỷ niệm, về bóng dáng người xưa.
Mưa càng có ý nghĩa hơn với người nhạc sĩ ấy khi “anh đã yêu em mười mùa mưa trước”, như lời khẳng định tình yêu thầm kín trong thời gian lâu dài theo đuổi người mình yêu, để rồi tình yêu ấy cũng có ngày được đáp lại là “một mùa mưa hai đứa bước song hành”. Nhưng có nào ngờ khi tình yêu vừa mới đẹp, niềm thương vẫn đang tràn đầy mà người đã vội chia ly.
Còn nỗi buồn, niềm đau nào hơn xé nát tim gan khi ngỡ rằng tình sẽ đẹp, hạnh phúc sẽ bền lâu khi yêu thương chưa hết, nhưng nào đâu phút chốc lại tan thành mây khói khi phải lặng nhìn mà tiễn đưa người mình yêu đi lấy chồng. Để rồi gió mưa ngoài kia như là “cơn bão lòng” cho người ở lại. Niềm cô đơn cùng nỗi đau thả hồn mình vào mưa ngoài khung cửa, trông ngóng tìm bóng dáng người yêu đã xa mà thương mà nhớ. Có lẽ mưa đã làm người nhạc sĩ thấu cái nỗi đau của “tình nồng tình mau chóng phai, tình buồn tình mang đắng cay”.
Mưa làm nỗi nhớ của người nhạc sĩ càng đong đầy thêm, dù đã biết rằng người yêu đã mãi khuất xa, tình yêu cũng đã đi vào niềm dĩ vãng nhưng với người nhạc sĩ là “còn trong tôi bao nhung nhớ tả tơi, mưa kỷ niệm mưa thầm rơi trong đời”. Đó là tình yêu, là nỗi nhớ niềm thương cho tình yêu đầu khó mà phôi phai trong ký ức của người nhạc sĩ. Tình cảm dành cho người mình đã yêu và tình yêu ấy đã thành kỷ niệm đi theo cuộc đời, mà mỗi khi những hạt mưa tuôn rơi là bao kỷ niệm của tình yêu ấy như sống lại trong lòng người nhạc sĩ, mưa và nỗi nhớ.
Mỹ Hương Viết.
Chú thích ảnh bìa : “Monsoon shower over Sài Gòn”.Illustration by Marcelino Trương