Trời đã bắt đầu trở lạnh, một mùa đông nữa lại đến, đừng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, mang theo cái lành lạnh của khí trời đông… Một chút không khí se lạnh, một chút mong manh của sương sớm cũng đủ làm một ai đó phải chạnh lòng. Bởi người ta thường nói mùa đông là mùa của nỗi buồn và sự cô đơn. Mùa đông dễ dàng đưa ta lạc vào một ngăn tủ của ký ức nào đó tình cờ được gọi là nỗi nhớ.
Từng cơn mưa và cái se lạnh của mùa đông đủ để mỗi người trong chúng ta thả hồn về với miền nhớ… từng câu hát quen thuộc vang lên mỗi khi mùa đông đến: “Trời lập đông chưa em, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi. Để mặc anh lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới…”, làm lòng người không khỏi những xót xa.
Mùa đông là mùa của hội ngộ, nhưng cũng là mùa của sự chia ly. Sẽ là mùa đông thật ấm áp cho những ai đang được sưởi ấm, nhưng lại là sự giá buốt cho những kẻ nào đang chìm trong nỗi cô đơn và nỗi nhớ da diết về một tình yêu đã xa. Mùa Đông Của Anh, một sáng tác nổi tiếng về mùa đông của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh cũng cùng chung những nỗi niềm tâm sự ấy. Có lẽ vì thế mà bài hát này luôn được yêu thích qua ngần ấy thời gian.
Ngày nào anh yêu em, anh đã quen trong cay đắng tuyệt vời
Ngày nào em yêu anh, em hẳn quên với trời hạnh phúc mới
Em ơi! Đông lại về từ trăm năm lạnh giá
T.im anh như ngừng thở, từ sau ân tình đó
Em nghe không? Mùa đông, mùa đông…
Ngày nào ta xa nhau, anh bước sâu trong vũng tối nhạt nhòa
Từng mùa đông theo qua, anh đã quen với đường đời băng giá
Xưa hôn em một lần, rồi đau thương tràn lấp
Anh yêu em một ngày và xa em trọn kiếp
Nên anh yêu mùa đông, nên anh yêu mùa đông, ôi! Mùa Đông của anh.
Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái
Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
Em đi đi, người điên không biết nhớ và người say không biết buồn…
Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý
Nhưng người vẫn tìm nhau, trong vòng tay tình ý
Như đôi ta niềm yêu xưa chỉ còn, một vì sao anh lẻ loi.
Trời lập đông chưa em, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc anh lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới
Đêm chia ly em về, đường khuya em bật khóc
Anh xa em thật rồi, làm sao quên mùi tóc
Em hỡi em, có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian.
“Ngày nào anh yêu em, anh đã quen trong cay đắng tuyệt vời”, phải chăng đó là lời trần tình của một người bước vào con đường tình yêu và đã nếm trải hết những vị đắng cay của cuộc tình. Và sự đắng cay ấy dường như đã quá quen thuộc nên người nhạc sĩ lại có cái cảm nhận “cay đắng tuyệt vời”, bởi tình yêu nào mà không có vui buồn, yêu và được yêu đã là hạnh phúc thế nên dù có đắng cay cũng là điều tuyệt vời trong tình yêu. “Ti.m anh như ngừng thở, từ sau ân tình đó”, là lời khẳng định tình yêu vẫn mãi được khắc ghi nơi ti.m anh dù cho em giờ đây hẳn quên với trời hạnh phúc mới.
Dù chỉ yêu em một ngày và hôn em một lần rồi ta xa nhau trọn kiếp để tình ta chỉ còn là những đau thương tràn lấp. Từ đây cuộc đời anh chỉ là đoạn đường băng giá của mùa đông, nhưng anh vẫn mãi mãi yêu em như yêu những mùa đông, mùa đông của riêng anh.
Em hỡi em, có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian không em? Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã hỏi rằng phải chăng “Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý. Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý…”. Tình yêu ấy rồi được gì, hay chỉ còn lại là những vì sao lẻ loi mà thôi.
Mùa đông đến mang theo cái bầu không khí se lạnh, sẽ thật ấm nếu có bàn tay ai đó nắm chặt và sưởi ấm trong những ngày tiết trời lạnh giá. Người ta thường sợ mùa đông, sợ phải một mình vượt qua những ngày lạnh lẽo cô đơn, một mình ngồi bên cửa sổ nhìn những chiếc lá rơi rụng trơ mình hết lá mà đón những cơn mưa phùn và giá lạnh của chiều đông, rồi lòng mình lại thấy chợt sao lạnh quá, một cảm giác cô đơn trống vắng trong chính căn phòng của mình. Để rồi phải tìm bóng dáng của một ai trong quá khứ, tìm chút hơi ấm của những ngày xưa cũ để xua tan đi cái lạnh giá, cô đơn và lẻ loi. Tâm trạng ấy có ai mà không trải qua ít nhất một lần trong cuộc đời mình, cũng như những lời trần tình mà nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã gửi gấm vào trong tiếng nhạc lời ca, để tìm sự đồng cảm ở nơi… những nỗi lòng đang cần được sưởi ấm trong mùa đông.
Lưu Hương.
Khả năng của bạn trong việc khai sáng qua văn viết thật xuất sắc.
Độ sâu của nghiên cứu bạn thực hiện rất rõ ràng, khiến nội dung của bạn trở nên chất lượng.