Bây giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ em rủ anh ra
Bảo nhặt hoa phượng về nhà chơi chung.
Bây giờ còn nhớ hay không
Bây giờ còn nhớ hay không
Bây giờ còn nhớ hay không?
Anh đem cánh phượng tô hồng má em
Để cho em đẹp như tiên
Nhưng em không chịu
Sợ phải lên trên trời.
Sợ phải lên, sợ phải lên trên trời
Sợ phải lên, sợ phải lên trên trời.
Lên trời hai đứa hai nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Nhưng từ hai đứa lỡ làng duyên nhau.
Rưng rưng phượng đỏ trên đầu
Tìm em anh biết tìm đâu bao giờ
Bây giờ tìm kiếm em đâu
Bây giờ chỉ thấy thương đau.
Theo một số nguồn tài liệu, bài thơ “Hoa Học Trò” của thi sĩ Nhất Tuấn được nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc vào năm 1965. Trong một dịp nói chuyện về bài thơ “Hoa Học Trò”, ông kể lại như sau:
“Tôi làm bài thơ Hoa Học Trò vào thập niên 1960. Thành thật mà nói, tôi bị ảnh huởng bởi mấy câu thơ của nhà thơ đàn anh, thi sĩ Nguyễn Tố, đại khái là tôi thích mấy câu lục bát này của Nguyễn Tố như sau:
“Nàng rằng hoa rụng mình ơi
Nhặt cho đầy giỏ rồi chơi vợ chồng
Thế mà khi tới loan phòng
Thì ai tôi có là chồng nàng đâu…”
Và tôi làm bài thơ của tôi khi nhớ lại là cái thuở ngày xưa còn bé cũng chơi với mấy đấng bạn nhi đồng nam nữ xoa hoa dâm bụt, hoa phượng vào má nhau cho đỏ cho đẹp như cô dâu ngày đám cưới. Chỉ có vậy thôi. Rồi cái số của tôi là, ngay từ những bài thơ đầu, tự dưng ưa làm thơ mà nhiều xui xẻo khi vào đoạn kết những bài thơ, để cho có vẻ lâm li bi đát buồn vơi trong các tập “Truyện Chúng Mình” của những ngày xa xưa đó lại có bài thơ “Hoa Học Trò”
Có thể nói, nhạc phẩm Hoa Học Trò là một sáng tác nổi tiếng khiến cho bất kỳ ai từng bước qua những tháng ngày học trò cũng sẽ nao nao nhớ về những với kỳ niệm mênh mông: là sân trường thênh thang, hành lang dạo bước, từng chùm hoa phượng vỹ đỏ rực trên mái đầu và dưới từng bước chân, là mối tình đơn sơ mà tha thiết ngày xưa…
Lời nhạc như những tiếng ngân vang thật xa vào tâm trí của người mang kỷ niệm, với nỗi lo lắng thơ ngây khi nghĩ đến sự chia cách vào một ngày nào đó trong tương lai:
“Lên trời hai đứa hai nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian”
“Rưng rưng” màu phượng nở huy hoàng, nhưng:
“Bây giờ tìm kiếm em đâu
Bây giờ chỉ thấy thương đau…”
Mùa hè, mùa thi, mùa chia ly…
Lòng có đang thầm hỏi người xưa: “Bây giờ, còn nhớ hay không…”
Mời quý vị cùng xem qua lời thơ gốc dưới đây :
“Nàng rằng hoa rụng mình ơi !
Nhặt cho đầy giỏ, rồi chơi vợ chồng”
*Nguyễn Tố
Bây giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa
Ngây thơ em rủ anh ra
Bảo mình nhặt phượng về nhà chơi chung
Bây giờ còn nhớ hay không
Anh đem cánh phượng bôi hồng má em
– “Để cho em đẹp như Tiên !”
Em không chịu, sợ phải lên trên trời
– “Lên trời hai đứa đôi nơi
Thôi em chỉ muốn làm người trần gian”
Hôm nay phượng nở huy hoàng
Nhưng từ hai đứa lỡ làng duyên nhau
Rưng rưng phượng đỏ trên đầu
Tìm em, anh biết tìm đâu bây giờ
Bao nhiêu kỷ-niệm ngày xưa
Gửi vào đây một bài thơ cuối cùng
Bây giờ còn nhớ hay không
Đến người em nhận làm chồng? Mà thôi.
Phúc Ben (Tổng Hợp Nhiều Nguồn)