Từ sau hôm cách biệt
Vui buồn ai biết
Những đêm ngõ hoang
Chờ trăng về muộn màng
Hồn bâng khuâng mơ hình bóng
Đã ghi mãi trong lòng.
Nhiều khi chân bước nhỏ
Đi vào thương nhớ
Muốn lên phố xưa
Tìm thăm người bạn đời
Đường không xa
Nhưng mình đã trót hai lối mộng rồi.
Nếu mai sau còn gặp nhau
Thì nhìn lên trông nhau
Như khi ban đầu mà thời gian chưa xóa giấu
Kỷ niệm xưa nhắc lại
Mà đường vào tương lai
Vương vấn mãi hình bóng ai.
Để đêm đêm cúi mặt
Nghe buồn lên mắt mới hay
Trắng tay còn chăng chỉ nụ cười
Đọng trên môi khi người cũ
Bước chân khuất nẻo đời.
Chữ tình cõi nhân gian thật kỳ lạ, người có duyên gặp gỡ nhưng không có nợ bạc đầu, kẻ sánh vai sớm đón chiều đưa ngỡ sẽ cùng chung lối nhưng ngờ đâu bước đời chuyển xoay, đành gọi nhau một tiếng cố nhân…
Ngày chia xa, rồi đây khi mà vui buồn niềm riêng còn có ai hay ai biết, thì vẫn là nỗi nhớ chưa nguôi ngoai về một hình bóng “đã ghi mãi trong lòng”… Lối quen chân vô tình muốn cất bước, nhưng giờ đây làm sao còn được nữa khi mình “đã trót hai lối mộng rồi”…
Đành tự dặn lòng:
“Nếu biết tình mình không trọn vẹn
Xin người về sắp sẵn thương đau
Ngày mai còn có gặp nhau
Nhớ đừng ngoảnh mặt quay đầu làm ngơ.”
– Thơ Trúc Phương –
Nếu mai sau còn gặp nhau, người có còn ngước mặt lên trông nhau như thuở tình còn đậm đà hay không… Chỉ mong không thoáng chốc trở thành những-người-xa-lạ-từng-thư
Anh Thy.