Chiều còn vương nắng để gió đi tìm
Vết bước chân em qua bao nhiêu lần
Lời ru đan ngón tay buồn
Ngàn năm cho giá băng hồn
Tuổi gầy nồng lên màu mắt.
Trời còn mây tím để lá mơ nhiều
Lá khóc trên mi cho môi ươm sầu
Chiều lên đỉnh núi ngang đầu
Nhặt thương cho gót dâng sầu
Giận hờn xin ngập lối đi.
Đàn dâng tiếng phong kín tuổi buồn
Đường hoang vắng cho lá về nguồn
Người tìm đến xin gợi nỗi hờn
Từ khi gió mang đấu địa đàng
Đường lên đá che vết nồng nàn
Người còn nhớ mãi hay quên lời.
Và người tìm đến giọng hát mơ hồ
Vết bước năm xưa nay vương âm thầm
Hàng cây mơ bóng bên đường
Gọi người khi nắng phai tàn
Gọi tình yêu vào lãng quên.
Dấu Tình Sầu là một ca khúc nổi tiếng được nhạc sĩ Ngô Thụy Miên cảm hứng sáng tác về một câu chuyện và một cô gái có thật. Trích lời của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên như sau : “Cô có một vẽ đẹp lãng mạn, kiêu sa, và ngày đó cô là một nữ sinh của một trường trung học nổi tiếng ở Sài Gòn. Còn tôi là một anh sinh viên lang thang ở trường đại học. Cô là nguồn cảm hứng cho tôi viết bài Dấu Tình Sầu”.
Lý An.