“Tôi có người em nhỏ
Xanh xanh đôi hàng mi
Môi hồng vừa đương độ
Chưa biết sầu biệt ly.
Ngày tôi đi
Vàng nắng nghiêng nghiêng một hàng cau
Mai ta nhìn mây trắng
Gửi lời về thương nhau.
Chiều nay buồn viễn xứ
Nhớ người em gái xưa
Tôi thấy phương trời cũ
Giăng giăng một hàng mưa.
Mơ về đôi môi thắm
Cười ngày tôi lên đường
Quê ta chừng xa lắm
Giờ em có nhớ thương?
Tôi có người em nhỏ
Xanh xanh đôi hàng mi
Môi hồng còn đương độ
Đã biết sầu biệt ly…”
Theo một số tài liệu tham khảo, bản nhạc đầu tay sáng tác năm 1945 NGƯỜI EM NHỎ – phổ từ thơ của người bạn văn nghệ Nguyễn Thiệu Giang – được xem là ‘mối tình đầu’ trong âm nhạc của nhạc sĩ Nguyễn Hiền khi ông còn là chàng thanh niên 18 tuổi. Bài hát với giai điệu êm ái du dương nhưng dường như chất chứa một nỗi buồn vời vợi về kỷ niệm. Ai đó trong chúng ta hẳn sẽ không thể quên được ‘người em nhỏ’ sâu trong lòng ký ức, nhất là với những ai thường đắm mình trong ‘chiều buồn’ nơi viễn xứ thì có lẽ nỗi nhớ về một người em, một kỷ niệm, một bóng hình sẽ càng sâu sắc và khắc khoải đáy lòng…
“Tôi có người em nhỏ
Xanh xanh đôi hàng mi
Môi hồng vừa đương độ
Chưa biết sầu biệt ly…”
và rồi từ khi nào :
“Tôi có người em nhỏ
Xanh xanh đôi hàng mi
Môi hồng còn đương độ
Đã biết sầu biệt ly…”
Bất chợt mình nhớ tới một đoạn buồn đầy kỷ niệm day dứt của cố nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ:
“Khi tôi về, bồi hồi trong nắng
Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về
Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn
Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng… “
Chợt nghe man mác buồn ….
Huỳnh Thy.