Về Ca Khúc Cưới Em Của Nhạc Sĩ Tuấn Lê Và Hùng Linh

Từ khi tình bén duyên sâu
Bốn đêm liền lo nhức đầu
Nghề binh nghiệp sĩ gian lao
Số lương nghèo nhưng không giấu.

Giàu có bằng ai
Đắn đo chuyện mình anh lo mãi
Làm sao mà cheo mà cưới
Cưới em nhỏ quá e cười
Cưới em mời mấy trăm người
Nghĩ thôi mà muốn thở dài.

Từ khi gặp gỡ nên quen
Biết anh nghèo đâu có tiền
Vì duyên tiền kiếp cho nên
Thấy anh hiền em thương mến.

Đẹp lứa vừa đôi, mối mai cậy người anh đi nói
Rồi ba ngày sau là cưới
Cưới em đừng mướn xe lô
Cưới em một chuyến xe đò
Thế thôi bày chi cho to.

Đôi lòng đã yêu, đã yêu
Mái tranh đơn sơ em không ngại thiếu
Vui buồn có nhau, có nhau
Với em ân tình đừng như thay áo nhé.

Tình vắng là nhớ, tình xa ngày xa
Hứa luôn chung tình em đừng lo

Ngày mai ngày cưới vui không (chắc là vui)
Áo em đẹp như pháo hồng
Ngày mai ngày cưới vui không (vui lắm)
Áo anh màu xanh hoa súng.

Nghèo thế mà oai, máy bay chào mừng cô dâu mới
Lượn trên trời cao mở lối
Bốn xe lội nước theo sau
Tám xe đại bác đi đầu
Có ai bằng đôi ta đâu.

Xin giới thiệu đến quý vị bài hát Cưới Em ! một ca khúc kích động nhạc nổi tiếng được hợp soạn bởi hai nhạc sĩ Tuấn Lê viết lời và Hùng Linh soạn nhạc. Đọc qua lời bài hát, người ta thấy NS Tuấn Lê có một lời viết dí dỏm phản ánh trung thực cuộc sống thường nhật của những người lính. Từ một đám cưới bị kẹt trong một cuộc hành quân, đến những vụ hờn ghen nũng nịu đáng yêu của những cuộc tình son trẻ cũng được Tuấn Lê ghi vào nét nhạc.

Nghe ca khúc này tôi lại nhớ đến người anh bà con ngày xưa đi nhảy dù, đám cưới hắn diễn ra trong một lần tiểu đoàn về hậu cứ dưỡng quân trong trại Phạm Công Quân. Đám cưới nhà binh nghèo và đơn giản lắm các bạn à. Nghèo đến nỗi chú rể không có được nhẫn cưới cho cô dâu. Cô dâu phải chạy đi mượn chiếc nhẫn cũ của má đem ra làm lễ. Áo cưới cô dâu thì đơn sơ tà áo cũ học trò, tôi còn nhớ cô dâu ngày đó má ngây ngây đỏ. Chú rể áo lính rằn ri giày trận, nụ cười hiền. Vị tuyên úy chủ hôn chịu chơi còn tuyên bố: “Tao cho mày bốn ngày phép. Đại đội trưởng thắc mắc gì, thì lên gặp tao.”  Mấy thằng bạn lính của anh tôi khi là ngà mấy xị “nước mắt quê hương” làm hàng dàn chào rước cô dâu chú rể từ quận Tân Bình về khu gia binh. Ôi nhớ quá, Cố nhân xa rồi ! Biết đến bao giờ ta gặp lại cố nhân để được sống lại những phút huy hoàng trong sắc mùa chinh chiến cũ…!

Thái Salem.

Comments (0)
Add Comment