“Quê em nắng vàng nhạt cô thôn
Vài mây trắng dật dờ về cuối trời
Bâng khuâng tiếng hò qua xóm vắng
Khói lam buồn như muốn ngừng thời gian.
Một chiều anh mới đến
Bóng dừa nghiêng gió ru thềm.
Tìm về đôi cánh mầu
Mắt em nhìn nói ngàn câu.
Nhớ mãi mấy tình của mẹ quê nâu sồng
Của người em mơ mộng
Và chiều vàng ngát mênh mông
Là chiều ấy sang sông em chờ trông.
Anh ơi nhớ về thăm thôn xưa
Để nghe tiếng ngọt ngào ru bóng dừa
Xa xôi bước người anh lữ thứ
Nhớ thương hoài câu hát chiều làng em.”
Không cần ca từ hoa mỹ, chỉ bằng sự mộc mạc chân thành mà đậm đà tình quê cũng đủ đưa ca khúc CHIỀU LÀNG EM của cố NS Trúc Phương đi vào lòng của rất nhiều người yêu nhạc quê hương…
Chú tâm lắng nghe lời người ca sĩ thể hiện, người nghe như cảm thấy hiện ra trước mặt một vùng quê Việt Nam rất đỗi bình yên, thôn xóm bừng trong màu nắng vàng ươm dưới những áng mây trắng xa tít tắp trôi dần về cuối trời. Không gian thật tĩnh lặng có thể nghe đâu đó tiếng gà gáy xao xác, hay vang vang tiếng ai hò đượm buồn, đưa màu khói lam chiều nghiêng nghiêng bóng dừa theo cơn gió… Đó là nơi những người anh áo bạc màu sương gió ghé thăm rồi phải tiếp tục lên đường mà lòng vẫn vấn vương mãi tình thương của người mẹ quê áo nâu sồng và bóng dáng người em nhỏ xíu anh thương đứng chờ trông nơi bến sông. Người em chỉ với niềm mong :
“Anh ơi nhớ về thăm thôn xưa
Để nghe tiếng ngọt ngào ru bóng dừa…”
Mong có một ngày trở về, dẫu đường dài phía trước nghìn trùng và “bao nhiêu năm tháng cứ trôi, cứ trôi cho bạc mái đầu”… Cá nhân mình, mình vẫn luôn thấy xúc động với hình ảnh khói lam chiều ở chái bếp bên hè của ngoại, của nội, của mẹ, của cô dì qua biết bao thế hệ… Hồn quê, hồn dân tộc khắc khoải bước chân những đứa con xa nhà… Với riêng bạn, hình ảnh lưu giữ quê hương trong bạn là gì !?
Anh Thy.