“Sóng cao giăng đầy,
con tàu ngả nghiêng trong vùng mưa bão
Rồi tàu lạc bến lênh đênh trôi dạt theo sóng vào miền tuyết băng.
Tuyết rơi ngăn đường về, để tàu anh đi lạc lối
Tuyết xinh như lần đầu mình gặp nhau dưới đêm trăng
Em nghe không?
Lạnh lùng trong tuyết giá, anh nhắc tên người mình yêu.
Nhớ lúc xa xưa,
Bên cầu gió đông về, mắt em buồn ngẩn ngơ
Khi em biết anh nhìn, không nói em cúi đầu
Làm tim anh xao xuyến.
Muốn nói yêu em,
nhưng ngại lúc qua cầu tuyết giăng mờ đường đi
Nên anh viết trong lòng “yêu mãi cô áo vàng” dù má em phai hồng.
Thế rồi chiều nay tàu anh đi trong biển tuyết
Lặng nhìn màn tuyết giăng giăng trong chiều vây chiến hạm quên lối đi.
Tuyết rơi rơi thật nhiều đọng đầy vai anh phủ kín
Ngỡ em anh lại gần, gục đầu cho ấm tim côi
Nhưng em ơi, tình mình như tuyết trắng đem giá băng vào lòng nhau.”
Mỗi khi nhắc đến sáng tác có ca từ “biển”, người yêu nhạc vàng thường nghĩ ngay đến một Biển Mặn khiến “tôi thức thức từng đêm, thơ ấu mà nghe muối pha trong lòng…”; và nhắc đến ca từ “tuyết” thì làm sao không nhớ “Khi nắng chiều đi không gian chợt tối, xoá nhoà vùng tuyết trắng mông mênh…” Và hôm nay, xin được phép mời mọi người thưởng thức nhạc phẩm mà tên gọi bao gồm cả hai ca từ trên: BIỂN TUYẾT do cố nhạc sĩ Anh Thy sáng tác.
Là một nhạc sĩ xuất thân từ hải quân, cố nhạc sĩ Anh Thy (1944 – 1973) được giới yêu nhạc nhớ đến nhiều nhất qua những nhạc phẩm ưu ái dành cho đời lính chiến gian khổ phong trần nhưng vẫn đầy ắp tình thương cho người hậu phượng như Hoa Biển, Lính Mà Em, Đừng Khóc Nghe Em, Tâm Tình Người Lính Thủy, Anh Về Một Chiều Mưa, Bốn Màu Áo… Cũng như những nhạc phẩm viết về đời lính, nhạc phẩm BIỂN TUYẾT khiến cho người nghe nói chung, và cá nhân mình, một cảm giác bồi hồi theo từng lời tâm sự chân thành của người khoác chinh y chịu nhiều sương gió, rất nhớ nhưng đành tạm gác tình riêng, và cũng rất thương cho những đôi mắt buồn chịu nhiều tủi sầu vì xa cách, nhớ thương và chờ đợi một người đi mà không biết trước ngày trở về…
Thy Huỳnh