Tập Thơ : Cùng Một Kiếp Người (Mặc Thế Nhân) | Dù Có Thương Đau

Thay Tựa 

Mặc Thế Nhân ! Mặc Thế Nhân !…

Mỹ danh này, tôi đã được nghe trước 1975, cùng với nhạc phẩm Trả Tôi Về với tiếng hát Thiên Trang ! Bài hát nhẹ nhàng, thanh thoát đượm tình ý quê hương tuổi thơ, đồng áng, cây đa, mái đình, dòng sông, cánh diều … pha trộn một chút gì than trách, bất mãn cho tình đời !… Tình người ! Bài hát hay, khiến tôi đến giờ không quên ! Nhưng tên tác giả, theo cảm nghĩ của tôi : Có một chút gì yến thế, ngạo nghễ và bất cần đời !

Sau năm 1975, tôi tình cờ gặp Mặc Thế Nhân tại nhà của nhạc sĩ châu Kỳ. Sau lời giới thiệu của Châu Kỳ, hai đứa tôi nắm chặt tay nhau thật lâu. Tôi nói : “Thính kỳ danh, bất kiến kỳ hình. Hôm nay gặp được cậu, tôi thật vui ! Ngọn núi Tu-di sừng sững trước mặt mà tôi không biết”.

Mặc Thế Nhân cũng không vừa gì, nhanh nhẹn đáp : “Anh thì vui vẻ, còn em thì hạnh phúc. Anh nói em là ngọn núi Tu-di thì anh là dòng sông Giăng hay dòng Kiên Giang mang phù sa tô đắp cho ruộng đồng Miền Tây. Nếu tính về lợi ích thì anh hơn em nhiều lắm đó!”

Sau đó, anh Châu Kỳ rót bia vào ly cho tất cả 5 người, nói : “Tôi đã làm đầy những ly cạn rồi, bây giờ mời tất cả hãy làm cạn những  ly đầy! Nào … Dzô!”

Sau đó, thỉnh thoảng tôi lại gặp Mặc Thế Nhân tại các tụ điểm ca nhạc, hay trong các hội diễn thi ca- nhất là thường gặp anh tại nhà của Châu Kỳ. Thế là chúng tôi thân nhau. Mặc Thế Nhân lúc nào cũng ăn mặc đứng đắn, tươm tất, tánh tình cởi mở vui vẻ, hay thương người và thường giúp đỡ bạn bè, kèm một chút ngạo nghễ đáng yêu.

Từ lâu, tôi chỉ biết Mặc Thế Nhân là người sáng tác nhạc thôi. Không ngờ một ngày gần đây, tại quán cà-phê Thiên  Thai (đường Võ Văn Tần), Mặc Thế Nhân đưa tôi hai tập vở học trò và nói : “Em định xuất bản tập thơ, nên em đưa bản thảo này nhờ anh đọc kỹ và sửa giùm em. Sau đó nhờ anh viết cho em lời giới thiệu. Em xin dựa hơi thi sĩ của anh đó”.

Tôi đọc lướt vài bài, rồi nói : “Ồ không ngờ! Cậu cũng biết làm thơ hé! Thơ cậu có hồn, hay đấy! để về nhà tôi đọc kỹ rồi sẽ viết lời giới thiệu sau”. Giờ đây, tôi xin trân trọng giới thiệu đến các bạn yêu thơ một luồng gió mới, mang đến từ một chàng nhạc sĩ đa tình, phong lưu và dễ mến.

Hồn thơ mang nặng tình yêu
Bởi chàng nhạc sĩ quá nhiều yêu thương.

Riêng phần hay dở, tôi xin để quý bạn đọc và các bạn yêu thơ nhận định. Trân trọng.
Cuối đông Đinh Hợi 2007
Kiên Giang (Hà Huy Hà)

Nhà thơ Kiên Giang (Hà Huy Hà) và nhạc sĩ Mặc Thế Nhân (Bên phải)

DÙ CÓ THƯƠNG ĐAU

Tình yêu biết đau buồn
Mà Lòng người mãi tìm thương ?
Hoàng hôn xuống bên đường
Mà tình trường vẫn còn vương

Không yêu, lòng sung sướng
Yêu nhiều thì khổ nhiều
Nhưng đời được bao nhiêu

Tình yêu đến trăm chiều
Mà người đời chẳng ngờ đâu
Tình yêu lắm dãi dầu
Mà đời người phải tìm nhau

Trao nhau lời gian dối
Hoa mộng dệt tình đầy
Để rồi hận chia tay ?!…

Rưng rưng …
Tay vờn kỷ niệm, niềm đau chắt chiu !
Trăm năm …
Gom vào một giờ, giờ tươi tháng úa !
Ngọn đèn khơi nỗi nhớ
Người ở mãi trong tôi

Người như cánh chim trời
Người đi bỏ khung trời
Một khoảng trời trăng hoa
Đôi tay đâu cần giữ
Tiếng hót loài Sơn Ca

Lòng mong muốn quên người
Để còn chút thảnh thơi
Mà sao cứ u hoài

Mỗi lần, ánh chiều rơi
Mon men về nẻo cũ
Xem lại còn được gì ?…
Sợ gió chiều mang đi !?…

Mặc Thế Nhân 

Cùng một kiếp ngườikiên giangmặc thế nhân
Comments (0)
Add Comment