Hôm qua và hôm nay, có lẽ nhiều khán giả cũng đã được tận mắt chứng kiến nữ danh ca Hoàng Oanh biểu diễn trên sân khấu của trung tâm Thuý Nga trong chương trình Paris By Night 130 – Glamour tại Singapore, nhưng mình xin chia sẻ lại câu chuyện riêng của mình khi đến với chương trình này.
Đầu tiên, khi biết được cô Hoàng Oanh sẽ tham gia chương trình trực tiếp của Thuý Nga, mình đã lên kế hoạch đi xem vì show diễn ngày 24.11 thì 25.11 là sinh nhật của mình, cũng xem như là tự thưởng cho mình một món quà sinh nhật thật đặc biệt. Đêm trước khi bay qua Singapore, mình chỉ ngủ được 2 tiếng rưỡi vì quá hồi hộp khi nghĩ đến việc được xem tận mắt cô hát trên sân khấu của Thuý Nga – một trung tâm nổi tiếng vì sự dàn dựng công phu. Mình ra sân bay Auckland (New Zealand) lúc 3 giờ sáng để bay qua Melbourne (Australia), chuyến bay dài 4 tiếng đồng hồ, sau đó quá cảnh 4 tiếng rồi bay tiếp 7 tiếng để đến được Singapore.
Khi đến Singapore, mình không dám mua vé xem chương trình tối thứ 7 vì sợ trái múi giờ, chương trình diễn tối quá mình sẽ không thức nổi để thưởng thức trọn vẹn tiết mục của cô, nên mình mua vé xem chương trình ngày Chủ Nhật.
Tới hôm 24.11, trên vé ghi là chương trình bắt đầu diễn lúc 13:30 thì 10:30 mình đã có mặt. Sau một thời gian chờ đợi và chụp hình lòng vòng phía ngoài sảnh thì mình và tất cả khán giả cũng được vào khán phòng. Lần đầu tiên được tận mắt xem chương trình, mới thấy được sự hoành tráng mà chương trình mang lại. Biết bao nhiêu công sức của các nhân viên trung tâm Thuý Nga đã dành ra để tạo nên một chương trình Paris By Night hoàn mỹ từ âm thanh, ánh sáng, trang phục, vũ đạo, và hình ảnh.
Sau tiết mục mở màn hoành tráng là một loạt các tiết mục rất hay khác, nhưng dĩ nhiên tiết mục mình mong chờ nhất vẫn là tiết mục của cô Hoàng Oanh. Vào khoảng ba phần tư chương trình, khi nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn và cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên đang kể một câu chuyện cười, trên sân khấu vẫn còn rất tối thì một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc vịn tay một nhân viên hậu đài bước ra trung tâm sân khấu. Lúc này mình đã vô tâm quên mất không nghe phần sau của câu chuyện cười vì mải mê nhìn cô. Mình quay sang nói với người bạn đi cùng “Cô Hoàng Oanh!”, thì lúc đó Chú Ngạn cũng giới thiệu tới “một nhạc phẩm của nhạc sĩ Anh Việt Thu – Cuốn Theo Chiều Gió”, và chú cũng giới thiệu “người ca sĩ này” đã thu âm lần đầu tiên năm 1965 và hôm nay trở lại trình diễn ca khúc này; lúc này tim mình bắt đầu đập nhanh, tay thì vừa run vừa ướt mồ hôi. Khi chú Ngạn dứt lời, trong tiếng vỗ tay của khán giả, sân khấu vụt sáng, hình ảnh của cô Hoàng Oanh hiện ra thật đẹp, một nét đẹp dịu dàng và đằm thắm trong tà áo dài màu xanh turquoise (xanh thổ) với hoạ tiết màu vàng sậm mang mong cách cổ điển. Như gởi cả tâm hồn mình vào phần trình diễn, cô Hoàng Oanh, với một gương mặt man mác buồn, cất giọng ngâm:
“Không biết quê ta ở hướng nào
Mộng về đường cũ, nẻo chiêm bao”
Khi ngâm hai câu thơ này, cô hướng ánh nhìn vì bên phải, rồi lại hướng về bên trái, để diễn tả sự tuyệt vọng trong câu thơ đầu tiên.
“Nửa đêm tỉnh giấc thầm rơi lệ
Thương nhà, nhớ nước, dạ nao nao
Thu qua đông đến, đời lưu lạc
Quê người ai thấu nỗi thương đau”
Những câu thơ cô ngâm như trút hết nỗi niềm tâm sự bấy lâu nay khi phải sống xa đất Mẹ. Sau phần ngâm thơ của cô, khán giả lại vỗ tay rất lớn. Trên sân khấu, cô đã hoà mình vào nhân vật trong bài hát, nét mặt cô có phần buồn theo tâm trạng của ca khúc Cuốn Theo Chiều Gió, người bạn đi chung với mịn cũng đã bật khóc. Sau này bạn cho mình biết rằng bạn khóc vì nghĩ đến việc cô đã lâu rồi chưa về đất Việt, và một phần nữa bạn đã được tận mắt nhìn thấy “thần tượng” của bạn ở ngoài đời thực. Lúc bạn khóc, mắt mình cũng cay hết rồi nhưng mình cố kìm lại để thưởng thức tiết mục của cô cho trọn vẹn, tay mình bấm mạnh vào tay bạn để cố trấn an cả hai đứa. Cô Hoàng Oanh bắt đầu hát:
“Một ngày nao về thăm đất Mẹ
Đường về mưa bay giăng mắc lối đi”
Chỉ cần sau một câu hát đầu, khán giả lại vỗ tay. Cô bắt đầu chậm rãi buông từng câu hát, giọng ca chất chứa bao nỗi niềm tâm sự. Có lẻ khán giả đi xem show cũng đồng cảm với cô và bài hát, nên khi cô kết thúc phần đầu bài hát, khán giả lại vỗ tay thêm một lần nữa.
Phần sau, mình bắt đầu bình tâm lại nghe cô hát, những chữ “còn tìm đâu” của cô làm mình cũng cảm nhận được nỗi niềm của nhân vật trong bài hát. Cũng như các fan của cô Hoàng Oanh, mình rất trân trọng những kỷ niệm trong cuộc sống. Nên khi cô hát:
“Gió cuốn nước chảy lạnh lùng
Đường xưa muôn lối biết đi tìm đâu ngày thơ
…
Ngày thơ ơi đã qua mất rồi
Còn niềm tin trong lòng vẫn nở hoa”
Mình cảm nhận được sự hoài niệm về một quá khứ tươi đẹp dù bây giờ không còn nữa. Nhưng cũng như câu hát gần cuối bài, chỉ cần “niềm tin trong lòng vẫn nở hoa” thì vẫn có thể “dìu nhau trong cơn mưa gió”, “dìu nhau trong cơn giông bão”, và “dìu nhau dắt nhau vào đời”.
Cô kết thúc bài hát bằng một câu hát chậm rãi “Còn tìm đâu nữa… bóng người xưa”. Và dĩ nhiên, sau đó là một tràng pháo tay giòn giã mà khán giả yêu mến dành tặng cho cô.
Cô Hoàng Oanh bắt đầu gửi những lời tâm sự đến với khán giả, rằng cô cảm thấy rất đặc biệt vì cô đang được đứng trước những khán giả đã mến mộ cô từ trước năm 1975, những khán giả trẻ tuổi, những khán giả đến từ khắp các quốc gia trên thế giới, và những khán giả đến từ “quê nhà Việt Nam”. Cô cũng nói thêm rằng cô cảm ơn những tình cảm khán giả dành cho cô, và cô sẽ nhớ mãi lần trình diễn đặc biệt này.
Sau đó cô chào khán giả và bước vào trong, trên đường đi cô vẫn quay lại vài lần để vẫy tay với khán giả vì tiếng vỗ tay vẫn chưa chấm dứt.
Sau tiết mục của cô Hoàng Oanh, thêm khoảng 5 hoặc 6 tiết mục nữa là suất diễn trưa Chủ Nhật cũng kết thúc. Các ca sĩ ra chào khán giả thì khu vực cô Hoàng Oanh là khán giả đông nhất và ở lại với cô lâu nhất. Một điều đáng tiếc là do khán giả nán lại quá lâu trên sâu khấu sau suất diễn đầu tiên, nên hôm nay không khán giả nào được lên trên sân khấu chụp chung với cô. Tuy nhiên, điều đó không ngăn được tình cảm khán giả dành cho cô. Những câu nói rất thân thương mà mình nghe được là “Cô ơi, cho con nắm tay cô một cái vì không biết bao giờ con mới coi được cô diễn nữa” hay “Cô ơi, cho Mẹ con nắm tay cô chụp tấm hình”…
Trên sân khấu lúc này, các ca sĩ đã đi vào cánh gà gần hết, còn lại trên sân khấu là ca sĩ Quang Lê, ca sĩ Minh Tuyết và cô Hoàng Oanh. Sau thêm khoảng 5 phút, ca sĩ Quang Lê và ca sĩ Minh Tuyết cũng vào cánh gà, cô Hoàng Oanh vẫn nán lại sân khấu vẫy tay chào và nắm tay các fan vì mọi người vẫn còn đứng “ngắm nhìn” cô rất nhiều. Cũng nói thêm là ca sĩ Quang Lê có lại chụp “tự sướng” một tấm với cô, sau đó thấy fan từ phía dưới sân khấu nắm tay cô, ca sĩ Quang Lê sợ cô mất thăng bằng nên phải cũng một anh nhạc công đứng kế bên nắm tay cô giúp cô giữ thăng bằng. Cuối cùng cô cũng vào cánh gà, nhiều khán giả vẫn tiếc nuối vì có lẽ chưa được đứng cạnh cô chụp chung với cô một tấm hình.
Mình và đứa bạn cũng ra về. Trên đường về, mình suy nghĩ rằng có lẽ sẽ rất hiếm khi cô Hoàng Oanh về lại Châu Á để biểu diễn thêm một lần nữa, nên được chứng kiến phút giây cô thăng hoa trên sân khấu lần này sẽ là một kỉ niệm khó quên trong cuộc đời của mình.
Mình không giỏi viết văn, bài viết hơi dài nhưng là những tâm sự của mình khi xem chương trình lần này. Hy vọng sẽ giúp mọi người thoả mãn một phần thông tin và cùng nhau chờ ngày Thuý Nga phát hành đĩa để cùng CUỐN THEO CHIỀU GIÓ với giọng hát của danh ca Hoàng Oanh mà tất cả chúng ta đã luôn và sẽ mãi yêu mến.
P/S: Lúc cuối cùng ra chào khán giả, cô Hoàng Oanh lấy tay lau nước mắt mấy lần vì cảm động. Ở dưới có mấy bạn la “Cô Hoàng Oanh khóc rồi!” và “Cô ơi đừng khóc mà cô!” Thương mấy bạn dễ sợ. Còn mình lo quay phim cho mọi người coi mà quên nắm tay cô chụp hình luôn, nghĩ lại mà “giận tím người”.
Theodore Ta. (Trong bài viết có sử dụng vào hình ảnh trong nhóm Yêu Tiếng Hát Hoàng Oanh)