“Sương Trắng Miền Quê Ngoại” Một Nỗi Nhớ Trong Tôi

Bằng ca từ và giai điệu tha thiết “Sương Trắng Miền Quê Ngoại” của nhạc sĩ Đinh Miên Vũ đã làm rung động trái tim của bao người nghe thời bấy giờ, đó là thời điểm trước 1975 nó nói thay tâm trạng của những người  lính xa quê nhớ quê, nhớ ngoại nhớ gia đình. Tôi không được biết nhiều về tác giả bởi Đinh Miên Vũ từng từ chối sự nổi tiếng khi chọn sống ẩn dật từ lúc bài hát rất được yêu thích từ đầu thập niên 1970. Và Sương Trắng Miền Quê Ngoại là bài hát duy nhất được ký với tên Đinh Miên Vũ. Thời gian sau đó không ai biết tung tích gì về người nhạc sĩ này nữa. Và hiện tại có nhiều sự tranh chấp về tác quyền chuyện ai là tác giả. Bài “Sương Trắng Miền Quê Ngoại” sẽ vĩnh viễn là một bí mật.

Có lẽ cũng vì lẽ trên chúng ta không cần biết hoàn cảnh ra sau và con người tác giả  thế nào mà chỉ tập trung vào ca từ ý nhạc của bài hát bởi nó quá tha thiết quá gần gũi và từ đó chúng ta thấy hình ảnh tâm trạng của tác giả qua tâm trạng của mình, mỗi chúng ta chắc chắn rằng ai cũng có nỗi nhớ của riêng mình, nhớ quê hương, nhớ gia đình, nhớ người yêu…v.v… và… nhớ ngoại.  Nỗi nhớ chắc có lẽ là không khác nhau trong mỗi chúng ta là mấy nó đơn thuần là NHỚ thôi mà.

Cảm xúc của bạn là sao khi nghe bài Sương Trắng Miền Quê Ngoại thì tôi không biết nhưng với tôi nói khá đặt biệt bởi thuở nhỏ tôi thường được nghe bài hát này ở khắp nơi bởi giọng hát của ca sĩ Duy Khánh. Nhưng lúc đó tôi chả hiểu gì cả bởi thời đó tôi còn khá nhỏ nhưng dần dà nó in sâu vào tâm trí tôi… Và bây giờ khi tôi đã lớn tôi đã ngoài ba mươi tôi lập gia đình nơi xa. Ba, mẹ, chị em tôi cũng rời quê để mưu sinh. Ở đâu đó nơi tỉnh lẻ miền tây tôi còn… bà ngoại. Và bà nhớ chúng tôi nhớ con gái của bà sau lâu quá không về, cũng đã 4,5 năm rồi bà không gặp con và các cháu chỉ đôi lần gọi điện hỏi thăm rồi bà khóc, khóc rất nhiều vì bà nhớ chúng tôi… và chúng tôi cũng rất nhớ bà… Ngoại ơi!

Ca khúc Sương Trắng Miến Quê Ngoại nói về lòng thương nhớ của một người lính về quê ngoại. Cũng có thể tác giả lúc sáng tác bài hát là một người lính, hay đơn giản là một người xa quê bình thường như tôi? Nhưng tôi biết là tôi và ông có cùng tâm trạng xa quê và nỗi nhớ về ngoại về quê của ngoại. Thời tôi còn nhỏ nhà ngoại nằm trên 1 cái cồn nhỏ ở đó có 2 ba nhà xa xa nhau, mùa nước nổi vào sáng sớm sương trắng phủ đầy trên nước, ngoại chèo chiếc xuồng nhỏ đi đổ lợp cá ngồi từ nhà tôi nhìn theo dáng ngoại trong sương hình ảnh ấy trong tôi nó đẹp vô cùng…

Sương trắng rơi vai tôi ướt lạnh mềm
Chim muông buồn rủ nhau bay về đâu

Đường làng cũ năm nào, khi con còn bé nhỏ, theo mẹ đến trường.

Nhớ lắm mái tranh nghèo, nhớ bóng lưng ngoại, nhớ cơm đạm bạc mỗi cá và rau xanh. Khi bóng chiều dần buông, mọi cảnh vật lặng lẽ chìm vào bóng đêm, có ai mà không bồi hồi mong mỏi trở về quê nhà, có ai mà không thèm bữa cơm gia đình… tất cả là mưu sinh. Thời gian ơi đừng trôi qua nhanh quá chớp mắt cái sợ chẳng còn cha mẹ ông bà. Ngồi bên song cửa nhìn ra xa xa mong tìm được hình ảnh than quen.

Một khi con về quê ngoại xưa, để mẹ nhắn lời thăm
Đường làng cũ năm nào, khi con còn bé nhỏ theo mẹ đến trường
Giờ đây con đường xưa còn đó
Tóc liễu vờn gió ru buồn

Đá mềm chân cứng để mẹ còn tương lai.

Hôm nay tôi ngồi đây nghe lại bài hát này, tôi nói với mình và các em mình nói với ngoại…Ngoại ơi chúng con sẽ về thăm ngoại thăm quê mình, Cuộc sống là những chuỗi ngày mưu sinh, dù vì bản thân hay vì gia đình của mình thì hãy trân quý những khoảnh khắc vui vẻ bên người thân và trong cuộc sống. Nên tôi nhắc mình và các em mình hãy cùng ba mẹ về thăm ngoại cho ngoại những tháng ngày vui vẻ bên con cháu đừng để người già phải chờ .… Còn bao nhiêu năm nữa để có thể chờ?

Hà Anh

 

 

đinh miên vũsương trắng miền quê ngoại