Người lính già ly hương
Hát bài ca ngày cũ…
Tôi quen em trong buổi liên hoan sau chiến thắng của đơn vị, em đến cùng ban nhạc “Tâm Lý Chiến” để ca hát giúp vui và cũng để nâng cao tinh thần binh sĩ sau những tháng ngày miệt mài ngăn giặc nơi tiền đồn xó núi. Nơi đóng quân là một ngọn đồi đã xác xơ vì bo.m đạn, xa xa dưới chân đồi là những xóm nghèo cũng xơ xác vì ảnh hưởng của những năm tháng chiến tranh. Giữa đồn đã dựng sẳn một sân khấu dã chiến bằng những tấm sắt, xung quanh được trang trí những cây và bông hoa rừng xen kẻ những bóng đèn điện được bọc giấy màu để ánh sáng dịu lại trông cũng ra vẻ một…sân khấu !
Phái đoàn Tâm Lý Chiến được tiếp đón bởi Sĩ Quan ban 5, đang ăn cơm chiều trong Câu Lạc Bộ, ngoại trừ cơm nóng còn món ăn chỉ là thịt hộp và rau rừng. Thịt hộp là do các anh em binh sĩ tự nguyện đóng góp lấy ra từ khẩu phần lương khô hành quân còn dư lại của những kỳ hành quân trước. Nghe có phái đoàn Văn Nghệ đến giúp vui, anh em nô nức với nụ cười luôn rạng rỡ trên môi. Thú vui duy nhất của những người lính rừng chỉ có thế, cả năm hoặc đôi khi hai ba năm mới có một lần. Đơn vị phải chia làm hai, một nửa hành quân, phục kích ngăn chận địch từ xa, một nửa ở nhà xem văn nghệ. Nửa ở nhà xem xong hôm sau hoán đổi để anh em chưa xem trở về và phải xem ban ngày vì buổi chiều Trực Thăng sẽ đón phái đoàn Tâm Lý Chiến trở về nơi họ xuất phát.
Buổi trình diễn bắt đầu, bao năm tháng nơi tiền đồn heo hút xa xăm các anh mới được nhìn thấy những tà áo dài bay bay trong gió, mới được nhìn thấy những mái tóc dài thị thành thướt tha tung bay trong hoàng hôn nắng tắt. Buổi chiều hôm nay bổng dưng đẹp hơn những buổi chiều của những ngày tháng trước, sau mỗi bài hát tiếng vổ tay vang lên kéo dài như bất tận…xen lẫn tiếng vổ tay nồng nhiệt đó, đâu đây trên những gương mặt khắc khổ vì nắng gió chiến trường có những ngấn lệ long lanh, có đôi hàng mắt ướt và có những mái đầu cúi xuống lau vội đôi dòng lệ chảy. Không hẳn vì bài ca hay được ngân lên từ đôi môi xinh đẹp mà vì…đã có người vài ba năm rồi chưa một lần về thăm nhà, tình hình chiến sự sôi động khắp 4 Quân Khu nên giấy phép thường niên đều bị hủy bỏ.
“Đợi hai ba năm nữa
Quê mình thôi khói lửa
Mời xuân đến với tôi.
Ôi…đất nước đôi nơi !”
Tiếp theo, MC giới thiệu một bài đơn ca do Ca Sĩ TN trình bày. Nàng bước lên sân khấu, cả thân hình với chiếc váy dài ngang gối và mái tóc cắt ngắn hiện rỏ trên nền trời tím thẩm pha chút ráng vàng của hoàng hôn, của ánh sáng giao thoa giữa ngày và đêm tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ. Sau bài nhạc lính, ai đó đã yêu cầu “Chuyến Tàu Hoàng Hôn”, giọng nàng thật buồn đưa tôi về với đường tàu và sân ga trong một chiều đưa tiễn.
“Tà dương…khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ,
Nhìn theo phía chân mây đợi chuyến xe xưa về chưa…”
Cứ mỗi chiều về…khi hoàng hôn khuất bóng trong sương, có một người dõi mắt trông theo đường tàu xa hút tận chân mây với hy vọng con tàu sẽ mang người tình chinh chiến biên cương…trở về. Nhưng rồi, người tình đâu thấy, một mình lủi thủi quay bước trở về dưới sương khuya phủ đầy phố vắng.
Tàu đi rồi sân ga buồn héo hắt
Ta xa người lòng chợt thấy quạnh hiu
Mưa vẫn rơi nhạt nhòa con phố cũ
Bước độc hành khua phố vắng buồn thiu ! – (Thơ của Lê Phi Ô)
Nàng cúi chào khi bản nhạc vừa dứt, trước khi bước xuống sân khấu, mắt nàng chạm vào mắt tôi…ánh mắt lạ quá như muốn nói một điều gì và ánh mắt đó theo tôi suốt đêm trằn trọc không ngủ. Buổi văn nghệ hôm sau, mắt tôi…mắt em lại tìm nhau, tuy không nói một lời cho đến lúc chia tay nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả. Trực thăng đảo một vòng rồi bay thẳng, tôi đưa tay vẫy và em cũng vẫy lại cho đến khi máy bay khuất vào những đám mây bạc. Chợt nhớ ra tôi quên xin nàng địa chỉ, nhưng không sao người trưởng đoàn là bạn của tôi. Tôi và TN quen nhau từ đấy, thỉnh thoảng gởi thư cho nhau qua địa chỉ Biệt Đội Văn Nghệ nơi nàng phục vụ. Có lần tôi được nghe nàng hát tặng tôi bài ca đó qua Đài Phát Thanh Sài Gòn và chúng tôi hẹn nhau khi yên giặc tôi sẽ đi phép về Sài Gòn một chuyến, nhưng cái ngày chinh chiến tàn tôi không về được Sài Gòn mà đi thẳng vào “Trại Cải Tạo”.
—-o0o—-
Bây giờ em ở đâu ?! nếu em vẫn còn đâu đó trên quê hương Việt Nam hoặc tha phương xứ người, dù là nhà cao cửa rộng hoặc nơi góc tối cuộc đời, vẫn còn có anh đang dõi mắt trông theo…với cả con tim chất chứa một khối chân tình luôn ước mong một lần hội ngộ. Với anh, hình bóng em luôn hiện hữu trong ý nghĩ, trong tim và trong…ký ức !
Lê Phi Ô
Cám ơn Phuc Ben đã đăng bài viết của tôi, đọc lại tôi vẫn không tránh khỏi xúc động….một chút bâng khuâng, một chút ấm áp và một thoáng nhớ mênh mông của tháng ngày xưa cũ ! LPO
ĐA TẠ.