Em Sẽ Quên ‘Bông Cỏ May’ Như Là Quên Anh

Lá thư em nhận được từ một người bạn của anh, vào một buổi chìu mùa thu tắt nắng, khi những chiếc lá vàng rơi rụng, lá thư đề tên người gửi là anh, em vui mừng trong khôn siết.

Cầm nhẹ lá thư trên tay mà tim em cứ run từng hồi lo sợ, nhịp tim em chạy nhanh hơn bao giờ hết, một cảm giác hụt hẫng đang đè nặng nơi lòng ngực, nhưng rồi bất giác em chợt tỉnh

Lá thư như còn thơm mùi cỏ dai, đâu đó mùi thơm hoa cỏ may đang dần len loi tỏa một hương thơm diu diu mang chút hơi ấm của tình yêu. Bóng dáng anh chợt hiện về đâu đó, một cảm giác rất lạ khi nét chữ không phải là của anh, mà lời thơ như tiếng nói của anh trăn trở trước lúc đi xa. Em như chết đứng người và em biết rằng ngày anh và em hạnh phúc bên đồi cỏ may năm ấy lại là ngày em mất anh mãi mãi.

Anh ra đi đã để lại trong em bao niềm vui, bao niềm hi vọng về một tương lai mà anh và em đã từng hứa hẹn. Anh có còn nhớ không? Những buổi hẹn hò anh thường khẽ thì thầm thật nhẹ bên tai em… Chúng mình sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất em nhé! Chúng mình sẽ có gia đình nhỏ có anh, có em, và có cả…tiếng cười trẻ thơ.! Chúng mình sẽ xây tổ ấm dưới ngọn đồi cỏ may này em nhé!!!

Tất cả giờ chỉ còn là nỗi đau tuyệt vọng, anh đã xóa tan tất cả, lời anh giờ đây vẫn còn vang vọng bên tai em, vẫn còn khơi dần trong suy nghĩ của em, tất cả như vỡ nát, tất cả đã vùi sâu trong cái ước vọng nhỏ bé và mờ nhạt.

Nhớ về anh, em chợt nhớ về ngọn đồi cỏ may, nơi tạo dựng nên tình yêu của hai ta, nơi đã cho em tình yêu vĩnh cửu và cũng là nơi…giết chết trái tim em, là nơi cướp đi tình yêu ngọt ngào của hai ta.

Anh à có lẽ dâu cũng là duyên số, hai đứa không hẹn mà gặp, chúng ta có duyên gặp nhau nhưng không có nợ ở bên nhau,số phận của con người bao giờ cũng kèm theo một con số mặc định,. Lần đầu anh nói tiếng yêu em, lần đầu anh nắm lấy tay em và lần đầu anh trao nhẹ nụ hôn sau đắm…là những lần em đã từng nghĩ suốt đời này sẽ dành trọn cho anh.

Giờ đây một mình em lẻ bóng với chuỗi thời gian là đêm khuya vắng lặng, ngọn nến tình yêu là những ngôi sao lấp lánh, nhưng anh đâu sao chỉ còn lại mình em, chỉ còn lại mình em trong nỗi nhớ nghẹn ngào. Dưới ngọn đồi cỏ may, nơi minh chứng cho tình yêu của đôi ta, sự nảy mầm đơm hoa của bông cỏ may, như chính sự sinh sôi nảy nở như tình yêu của hai ta, ngọn cỏ càng cao và tình anh và em vẫn vững bền và tha thiết… Và em chợt thoáng buồn khi biết anh đã thật sự mãi mãi rời xa em, tim em đau nước mắt em dâng trào, từng cơn đau quặng thắt nhói nát con tim… nhưng em vẫn biết một điều rằng … dù thế nào đi chẳng nữa thì em vẫn mãi yêu anh, vẫn yêu anh như ngày đầu tiên, vẫn yêu anh lẽ sống của đời em. Anh đâu biết rằng cuộc sống của em chính là anh, chính là anh, nơi xa anh có thấu hiểu

Em buồn , cỏ may cũng buồn, dưới ngọn đồi em thương nhớ, cỏ may da diết thương nhớ đọi chờ 1 người đã vùi sâu thân mình trong lớp đất đá hoang sơ, khuất dáng người trong cõi trần bao la sâu lớn…Tạm biệt anh người em thương nhớ, người tình bông cỏ may.

Hồng Kim.

Bông Cỏ May
Comments (0)
Add Comment