Đôi Nét Về Thi Sĩ “Mai Trung Tĩnh”, Đồng Tác Giả Ca Khúc “Lâu Đài Tình Ái”

Thi sĩ Mai Trung Tĩnh có tên thật là Nguyễn Thiệu Hùng, ông còn có bút danh khác là Hương Giang, ông sinh năm 1937 tại Hà Nội.

Ông làm thơ rất sớm, từ đầu thập niên 1950 lúc còn học trung học ở Hà Nội, có thơ đăng báo từ năm 1953. Năm 1954 ông di cư vào Nam, và theo học tại trường Chu Văn An, ông trở thành một trong những cây viết năng nổ nhất của phong trào thơ tự do, thường có thơ đăng trên tạp chí Sáng Tạo của nhà văn Mai Thảo.

Thi sĩ Mai Trung Tĩnh thời trẻ.

Năm 1962, Mai Trung Tĩnh cùng Vương Đức Lệ được Giải Thưởng Văn Học Toàn Quốc đồng hạng nhì về quyển “40 Bài Thơ”.

Sau khi tốt nghiệp với bằng cử nhân Anh văn, Cử Nhân Giáo Khoa Triết Học Tây Phương và Văn Chương tại Đại học Văn khoa Sài Gòn ông về dạy học ở trường Cao Thắng được một thời gian thì bị động viên nhập ngũ khóa 16 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức năm 1963. Mãn khóa , ông về làm phụ tá cho thi sĩ Nhất Tuấn tại đài Tiếng Nói Quân Đội với cấp bậc sau cùng là Đại Úy. Tại nơi này, Mai Trung Tĩnh viết lời cho một ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh; ca khúc “Lâu Đài Tình Ái”.

Sau biến cố 30/4 ông bị đi cải tạo hai lần. Sau đó năm 1995 ông di cư sang Hoa Kỳ theo diện HO rồi sống cùng gia đình tại thành phố Annapolis thuộc tiểu bang Maryland. Năm 1999, ông phải vào nằm trong Nursing Home, và những ngày cuối đời, thi sĩ Mai Trung Tĩnh đã hôn mê cho tới lúc thở hơi cuối cùng. Hiền thê của ông là bà Vũ Thị Thảo, đã chăm lo săn sóc gia đình, thăm nuôi ông suốt ngày tháng còn ở Việt Nam và tận tụy lo lắng trong suốt thời gian ông nằm ở Nursing Home. Ông qua đời vào ngày 20 tháng 2 năm 2002 tại bệnh viện ở Baltimore

Một số tác phẩm tiêu biểu của thi sĩ Mai Trung Tĩnh:
– 40 Bài Thơ (cùng Vương Ðức Lệ, Bông Lau, 1961)
– Ngoài Vườn Ðịa Ðàng (thơ, 1962)
– Những Bài Thơ Xuôi (1969)
– Thơ Mai Trung Tĩnh (2001 xb tại Hoa Kỳ)

Trích một số bài thơ của Thi Sĩ Mai Trung Tĩnh:

Như thế
Vẫn mây trời như thế
Nắng vẫn như thế
Gió và mây như thế

Nhưng ta không còn phải sống những giây phút như thế
Thành phố ta ở không như thế
Những bộ mặt quanh ta không như thế
Ngôn ngữ ta nghe và báo ta đọc không như thế
Âm nhạc ta nghe cũng không bị nghe như thế
Và những giấc ngủ của ta

Những giấc mơ của ta
Không còn bị như thế

Duy có một điều
Trong chỗ sâu kín nhất của lòng ta
Ta cảm thấy vẫn còn như thế
Có lẽ mãi còn nguyên như thế.
(Annapolis, 1995)

KHI NÀO
Khi nào em mệt mỏi
Thì xin em hãy cầm lấy tay anh
Ầy con đường đưa em tới
Vùng mây trời biển xanh

Khi nào em tội lỗi
Mời em hãy giẫm lên đời anh
Đừng quên anh đã có thừa ô nhục
Và nơi đây cũng không còn thần linh

ĐÃ BẢY NĂM TRỜI TA TRỞ LẠI
Nhìn xem thành phố ấy ngày xưa
Đã bảy năm trời ta sống lại
Ngẩn ngơ nghe quá khứ mơ hồ

Trông lên bảng lạ tên đường lạ
Ta biết thôi xong hết mất rồi!
Thôi thế là xong rồi, tất cả
Lòng ta sầu ngự mãi không thôi.

Ta đi quanh quẩn trong thành phố
Nước mắt bao lần muốn đổ mưa
Một nỗi nghẹn ngào dâng choáng váng
Hết rồi, tất cả đã xa xưa !

NGÀY MỒNG MỘT TẾT

Những luồng gió nóng bắt đầu phong tỏa
Giấc ngủ trưa trần trụi hai tay xuôi
Tôi đi trốn đời nằm một xó im nghe biển phơi mình thiếp ngủ
Mộng mị đêm Xuân lụi cháy tàn

Ði hết nhớ thương còn thân thể ngỏ
Ði hết cuộc đời không một tiếng vang

Ðám bạc họp nhau ngoài cửa chờ may rủi
Ðã bao giờ canh bạc đời vẫn đen
Con súc sắc sáu mặt lừa dối mãi
Người ta chạy theo không hết giận hờn

Em chẳng bao giờ ở cùng bên
Con súc sắc tôi thăm dò bắt đón
Tiếng ồn ào trong đĩa đã yên
Mở ra tôi vẫn ở bên kia
Âm thầm đợi ván sau
Tôi vẫn hoài ngơ ngác

Mặt nào ngửa trong bát
Không bao giờ đoán ra

______________________________

Thái SaLem Tổng Hợp.

Comments (0)
Add Comment