Trúc Phương là nhạc sĩ nhạc vàng tiêu biểu tại Việt Nam Cộng hòa trước năm 1975. Nhiều ca khúc viết bằng giai điệu Bolero của ông trở thành bất hủ và vẫn được yêu thích cho đến tận nay. Chuyện Chúng Mình là một sáng tác nổi tiếng vào những năm đầu 1961, bài hát với thể điệu Bolero truyền thống cùng với ca từ buồn, nhạc sĩ Trúc Phương đã khéo léo viết lên một câu chuyện tình nhẹ nhàng, êm ả và vô cùng sâu lắng của người lính và người yêu thuở thiếu thời.
Đêm nay em ngồi lặng yên, nghe anh kể chuyện xưa, bao năm lắng trong tim
Tình mình từ thuở đôi mươi, mà ta, chưa biết, nên để lỡ duyên đời.
Xinh xinh đây nét mực nghiêng trong lưu bút ngày xanh anh đã viết tặng tôi
Mộng đời còn có đêm nay, ta hẹn gặp nhau đây, ôn lại chuyện chúng mình.
Sau bao năm tháng xa cách, cuộc hội ngộ của người lính và người yêu thuở thiếu thời ngày nào, đã khơi lại nhiều cảm xúc lắng sâu, tưởng chừng đã quên trong tim họ. Đêm nay anh về lại thành đô, rồi ngồi lặng yên để nghe tôi kể chuyện ngày xưa… lúc đôi ta còn ở cái tuổi đôi mươi chưa biết yêu là gì, chưa từng tỏ bài nên để lỡ duyên đời. Rồi ngày anh khoác áo phong sương mang trí nam nhi ra sa trường, tôi lại mang những trang lưu bút xưa ra đọc, nhìn ngắm những nét mực nghiêng những lời tâm tình anh đã viết tặng tôi mà thương nhớ. Có lẽ đôi ta không ngờ rằng, có ngày được gặp lại nhau để cùng ôn lại chuyện chúng mình, cuộc hẹn đêm nay như một giấc mộng đời phải không anh?
Đời anh đã bao năm gió sương, gót chân in chiến trường.
Làm quen với đêm canh, gió lộng, với mưa khuya núi rừng.
Đời tôi ngày ngày khi chiều chết trên đường phố.
Giọng ca nhịp đàn mong về tám hướng tâm tư.
Dù xa nhau anh ơi, lòng ta luôn nhớ hoài, vì chờ mong còn dài.
Sau ngày xa cách, xa tuổi xanh, mỗi người sẽ bước trên con đừng đời và trọng trách riêng. Đời anh bao năm qua sương gió nơi chiến trường, in hằn gót chân trên các vùng chiến thuật để mang bình yên về với quê hương. Với anh đêm sương, gió lộng và mưa lạnh, rừng khuya là bạn theo anh qua năm tháng. Còn đời tôi là nghệ sĩ lang thang, ngày ngày khi chiều chết, đêm về, lại mang giọng ca nhịp đàn gửi tâm tình về với muôn phương, mang tâm tư gửi đến các anh và mang niềm vui đến cho đời… Vậy nên dù anh và em có xa cách nhau nhưng lòng ta luôn hướng về hoài bão chung. Những chờ mong sẽ còn dài nhưng lòng ta luôn nhớ về nhau.
Mai anh đi rồi, làm sao tôi ngăn được, thà vui đi cho trót đêm nay.
Nhiều lần mình trắng bàn tay, nên chuyện xa xưa ấy, xin đừng nhớ hay buồn.
Đôi ta không sống vì nhau khi kẻ ở người đi, thôi thương tiếc mà chi.
Đường về ngõ tối hai nơi, có phải vì sao rơi, đêm hò hẹn hết rồi.
Hết đêm hò hẹn này, mai anh lại đi, tôi không ngăn anh lại, bởi cái tình yêu nhỏ bé ấy làm sao tôi ngăn anh trước tình yêu quốc gia bao la… vậy nên hãy vui hết đêm nay, để mai này trên con đường thiên lý sắp tới sẽ có những gian truân nhưng những chuyện xa xưa đau thương thì xin anh đừng nhớ hay buồn. Đôi chúng không sống vì nhau mà sống vì lẽ chung nên xin đừng thương tiếc làm gì… Đường về đêm nay chung bước qua ngõ tối, rồi mỗi người sẽ rẻ về hai nơi, cả hai không luyến tiếc quay đầu mà cùng nhìn về phía bầu trời đêm, kết thúc đêm hò hẹn có những vì sao vẫn luôn hướng về nhau…
Những nhạc phẩm cho “Chuyện Chúng Mình”:
Ở những nhạc phẩm kể ra sau đây, không biết rằng nhạc sĩ Trúc Phương đã viết cho ai. Có thể là dành cho một cuộc tình duy nhất, vì trên tờ nhạc gốc có đề thêm tên phụ như: Chuyện chúng mình, Con đường mang tên em (Còn chuyện chúng mình), Những lời này cho em (Cho chuyện chúng mình), Trước mặt tình yêu (Lại chuyện chúng mình).
Biên Soạn: Nhật Hà
Bản quyền bài viết và hình ảnh thuộc dongnhacvang.com