Chương Trình Dạ Lan Và Chùm Đèn Của Lính

Một đêm đang phiên trực, tôi được một anh bạn bên xưởng Điện Phi Cơ mang tặng một chùm đèn ngủ. Đây là loại bóng đèn bé tí xíu, to hơn hạt gạo, dùng để soi sáng các loại đồng hồ trong phòng lái phi cơ. Thông thường, đèn có sắc trắng, được bao bọc bởi một chụp kính để cho ra màu đỏ .. vì ánh sáng đỏ có công dụng tránh cho phi công không bị ảo giác khi chăm chú nhìn vào. Nhưng chùm đèn tôi cầm trên tay, ngoài bộ biến thế dùng được điện nhà, là những bóng có sắc trắng, sắc xanh, sắc đỏ được nối với nhau tạo thành một đóa hoa rất đẹp mắt. Những đêm không đi làm, tôi pha cà phê, cắm đèn chùm vào ổ điện, leo lên giường, vừa nhâm nhi cà phê, vừa nghe chương trình Dạ Lan từ chiếc radio nhỏ.

Những bóng đèn led nhỏ bên bảng phi cụ.

Tiếng lành đồn xa .. nếu một người có bộ đèn chùm thì có tới năm bảy người thích, rồi tìm cách nào đó để cũng có với người ta .. vì thế, chỉ sau vài tuần, hầu như bất cứ phòng nào của khu “Ba rắc” độc thân cũng đều có ít nhất một bộ đèn chùm. Ánh sáng néon ít khi được thắp lên, nhường chổ cho thứ ánh sáng mờ mờ, ảo ảo trông thật liêu trai. Đi dọc theo các “ba rắc” này về đêm, người ta có cảm giác như lạc vào một con phố sầm uất đang mùa Noël.

Rồi cũng một đêm đang lên ca trực, tôi nhận được cú điện thoại hotline, loại điện thoại ít được sử dụng, chỉ dùng khi khẩn cấp …

– Mấy ông ra ngay phi đạo A-37 nghe đại tá chửi!

Đại tá là Chỉ huy trưởng căn cứ, ông chỉ huy theo phong cách hết sức cao-bồi tuy rất thương lính .. không hiểu tại sao ông lại triệu tập khẩn cấp buổi họp dử nhiều lành ít như thế này?
Sau khi cử một người ở lại trông coi xưởng làm việc, tôi vào phòng ngủ, nơi đám lâu la của tôi đang ồn ào binh xập xám búng lổ tai ..

– Tất cả, quân phục chỉnh tề, ra ngay phi đạo A-37 trình diện đại tá .. nhanh lên!

Một căn cứ không quân ngày xưa.

Khi ra tới địa điểm tập họp, ngoài chúng tôi ra, còn hiện diện thêm rất nhiều anh hùng hào kiệt của các phi đạo, của các xưởng, tài xế xe xăng, xe nâng  ..v.v.. nghĩa là bất cứ ai, làm bất cứ công việc nào, hể có dính líu tới máy bay đều được mời họp. Vị đại tá Chỉ huy trưởng tuổi gần 50 đứng chống nạnh, mặt hầm hầm nhìn đoàn quân kỷ thuật, mà tuổi đời ước chừng chỉ đôi mươi có dư, đang nghiêm trang theo hàng theo đội chờ nghe huấn thị. Ông tằng hắng, giọng sang sảng vang lên …

– Tao nói thiếu điều lạy tụi bây, là đừng có chôm bóng đèn trên máy bay. Ban đêm ban hôm, người ta bay hành quân, hổng có đèn làm sao người ta thấy đường đọc phi kế mà bay chứ hả? .. Tao nói như xúi vậy, tụi bây có thèm nghe đâu .. Đến như chiếc tàu của tao, tụi bây cũng không tha .. lột sạch sành sanh không còn một bóng. Lúc nảy tao phải bay một tay, còn tay kia cầm đèn rọi đọc phi kế. Quân đội nuôi tụi bây như nuôi ong tay áo vậy. Kể từ ngày mai, tụi bây phải nộp hết mấy cái đèn chùm cho trưởng “ba rắc”. Tao sẽ cho Quân cảnh đi khám xét thường xuyên. Trong phòng thằng nào còn chứa đèn máy bay, dù chỉ một bóng thôi, tao sẽ nhốt đầu thằng đó ngay .. nghe rõ chưa?

Hàng trăm cái miệng vo tròn .. Rõ! Đảo mắt một vòng nhìn những gương mặt chừng như ăn năn sám hối, giọng ông dịu lại để khích lệ bầy quỷ dử đang lúc hoàn lương …

– Tụi bây lớn hết rồi .. đâu còn bú dú mẹ nữa mà cứ để tao phải nói đi nói lại hoài coi sao được .. hả?

Bổng dưng từ phía sau, một tên mất dạy nào đó thì thầm …

– Hết bú dú mẹ lâu rồi .. bây giờ chỉ bú dú người yêu thôi, đại tá ơi!

Cả đám khúc khích cười .. ông đại ta cũng cười … Từ đó về sau, chương trình Dạ Lan không còn được nghe trong thứ ánh sáng ẻo lả, lãng mạn nữa. Ánh đèn nê-ong lại trở về với khu “ba rắc” độc thân như nói với vị chỉ huy trưởng .. ” Chúng con đã qua rồi cái thời bú vú mẹ, papa ơi! ”

Người Lính Già Phù Cát 

Chùm Đèn Của Lính
Comments (0)
Add Comment