Cảm Nhận Về Ca Khúc “Giọt Lệ Đài Trang” Của Nhạc Sĩ Châu Kỳ

Khi nhắc đến “Lá ngọc cành vàng” người ta nghĩ ngay đến những tiểu thư con nhà quyền quí, sống trong nhung lụa giàu sang. Niềm vinh hạnh của các cô gái là mình được xứng danh là “Lá ngọc cành vàng” được lớn lên trong gác tía lầu son. Thời trước có chàng trai nào phải lòng vẻ đẹp cao quí của nàng khuê các cũng ngậm ngùi ôm mộng thì lo ngại vấn đề chênh lệch về gia cảnh mặc dù lòng thầm mong được bày tỏ tấm chân tình.

Như dám bước qua định kiến về giai cấp một chàng nghệ sĩ đã dũng cảm dùng lời ca tiếng đàn để tỏ tình cùng nàng tiểu thư xinh đẹp và mong rằng nàng sẽ cảm động mà để mắt đến mình. Đắng cay thay nàng đã phủ phàng xem chàng là “đồ xướng ca vô loài”. Bẽ bàng trước hoàn cảnh trái ngang sang hèn chàng quyết tâm theo nghiệp ca hát và sau một thời gian trở thành ca sĩ nổi tiếng ở Sài Gòn. Thời gian trôi qua anh được gặp lại cô tiểu thư quyền quí năm nào ở mảnh đất Sài Gòn đông đúc, thế nhưng thời thế thay đổi cô gái xinh đẹp năm sống trong nhung lụa cao sang năm nào giờ chỉ là một người phụ nữ có cuộc sống khắc khổ.

Tiếc thương cho số phận nàng nhạc sĩ Châu Kỳ viết nên ca khúc “Giọt lệ đài trang” mang đến cho người nghe một câu chuyện tình của chàng nghệ sĩ và nàng tiểu thư gác tía lầu son. Số phận thay đổi lênh đênh và bi thương cho cuộc đời nàng khuê các cao sang. Ca từ trong bài hát dẫn ta vào từng bước ngoặc số phận theo dòng chảy cuộc đời.

“Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em chính em ngày xưa đó
Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian.”

Ngày xưa đó! Em là lá ngọc cành vàng sống trong giàu sang quyền quí, em đẹp lỗng lẫy trong mắt vạn người. Em đang được thừa hưởng mọi điều tốt đẹp của thế gian, em xây mộng đời ở đỉnh cao giữa muôn ngàn người. Tôi một chàng trai nghèo lạc lối giữa sắc đẹp kiêu sa của em, mơ ước được nói tiếng yêu để vơ bớt nỗi cô đơn. Thế nhưng “Con chim quí phải ở lầu son” nên đành da diết thương nhớ bóng hình em.

“Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang
Tôi chính tôi ngày xưa đó
Cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu quan.

Cũng ngày xưa ấy, anh là chàng trai đam mê với âm nhạc yêu ca hát và biết đánh đàn. Anh muốn tiếng nhạc thay tiếng lòng nói lời yêu thương cùng em. Một nghệ sĩ lang thang anh muốn dùng tiếng nhạc mang niềm vui đến cho cuộc đời. Anh hi vọng tiếng đàn của anh làm mềm lòng người đẹp lầu quan tình yêu của anh sẽ được đáp lại.

Tranh minh họa của Họa Sĩ Nguyễn Cường.

“Rồi một hôm tôi gặp nàng
Ðem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng

Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán.

Tình yêu của một chàng trai tre thôi thúc lòng anh phải nói tiếng yêu cùng em, bày tỏ tấm chân tình để mai đây không hối tiếc. Lòng can đảm anh đã mang tiếng hát cùng đàn đến gặp em, bóng hình mỹ nhân như đang đợi chờ anh nơi gác vang. Tình yêu nồng cháy anh đặt hết vào lời hát tặng em vì anh mong rằng tiếng hát cung đàn lá sắc màu của cuộc sống. Nhưng cuộc đời chớ trêu cho anh nghệ sĩ si tình, bao nhiêu tình cảm anh đặt vào tiếng hát cũng không làm rung động được trái tim em. Bẽ bàng em xem anh như “ xướng ca vô loài” rồi quay lưng chê chán. Chắc em nghĩ đời nghệ sĩ không xứng với em, em đang mong đợi người tình xuất chúng tuyệt đỉnh nhân gian đến sánh đôi cùng em chăng.

“Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Quên niềm đau dĩ vãng

Hay đâu giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiêu đổ theo nước mắt nàng.

Biết cũng xứng để bước đi trên con đường hạnh cùng em, vì một tiểu thư nhà giàu như em làm sao đẹp lòng khi đứng bên chàng nghệ sĩ. Anh đam mê cùng âm nhạc nên lòng nhiệt quyết anh sẽ tiếp tục con đường đời cùng tiếng hát cung đàn. Niềm vui lai láng cùng tiếng nhạc sẽ xoa dịu niềm đau vĩ vãng của một cuộc tình đơn phương đau buồn. Dòng đời đưa đẩy có những chuyện xảy ra mà ta chưa bao giờ mong muốn. Giông tố cuộc đời đưa em vào hoàn cảnh xót thương, đâu rồi gác tia huy hoàng nơi em đứng lỗng lẫy làm tim anh thổn thức. Em ngại ngùng khi khặp lại anh, người xưa mà em từng chối bỏ. Dù gặp em trong hoàn cảnh không mong đợi nhưng cớ sao nước mắt em tuôn cũng làm tim anh đau nhói.

“Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em hỡi em ngày xưa đó
Ðến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian.

Cuộc sống không chỉ màu hồng như ta mong muốn, giữa trốn trần gian muôn ngàn khổ đau. Giờ đây còn đâu nàng tiểu thư lá ngọc cành vàng, còn đâu sự quyền quý cao sang. Em giờ đây phải một mình phiêu bạt trong chốn thành thị đông người. Dù em đã làm tổn thương con tim khi yêu của anh nhưng thương xót cho em thân gái yếu đuối phải chịu những biến cố xảy ra với gia đình. Chúng ta chưa từng có những kỷ niệm đẹp cùng nhau dù thế hôm nay gặp lại em chắc có lẽ do duyên trời ban tặng.

Sheet giọt lệ đài trang in trước 1975.

“Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Ðời tôi vẫn nghệ sĩ thêng thang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn thương dòng lệ đài trang.

Thoáng gặp lại người mình từng say đắm trong hoàn cảnh éo le, anh sót thương cho hoàn cảnh của người con gái mình từng suy tư đang trong cuộc sống khó khăn. Giờ đây sau bao nhiêu năm xa cách vẫn anh vẫn bồi hồi nhưng lúc ban đầu gặp em. Cuộc đời anh vẫn gắn với tiếng hát cung đàn, tiếng nhạc là tâm hồn của anh và anh mang thêm màu sắc đến cho đời. Riêng em thì đã không còn là khuê các lầu son, Em đã khóc khi gặp lại người mình từng coi thường và cũng khóc cho số phận bi thương giờ đây của mình.

Dù đã là quá khứ nhưng chắc có lẽ người con gái lầu son kia là mối tình sâu đậm trong lòng nhạc sĩ. Ông đã không trách hờn khi tình yêu phũ phàng đối với mình. Ông vẫn thương cảm cho cô gái năm nào và ông đã đặt hết tâm tư vào ca khúc “Giọt lệ đài trang” để viết nên một chuyện tình. Sau bao sống gió cuộc đời ông đã được gặp lại cô gái năm xưa nhưng ông không ôm hận vì tình yêu không thành, ông đã cố gắng để giúp đỡ cô gái ấy. Thoáng buồn thương dòng lệ đài trang!

Ngọc Tuyền

Comments (0)
Add Comment