“Ai cho tôi tình yêu
Của ngày thơ ngày mộng
Tôi xin dâng vòng tay mở rộng
Và đón người đi vào tim tôi
Bằng môi trên bờ môi
Nhưng biết chỉ là mơ …
Nên lòng nức nở, thương còn đi yêu thì chưa đến
Tên gọi tên tình chưa đỗ bến, nẻo mô mà tìm?
Nằm nghe cô đơn, thoáng bước trong buồn
Giá buốt về tìm, sao rơi gối đêm
Nhà vắng mang nhiều cay đắng, xua hồn đi hoang
Ai cho tôi tình yêu, để làm duyên nụ cười
Tôi xin dâng tình tôi trọn đời
Người ơi người, xin đừng e ấp
Làm tim nghẹn ngào …”
Một người bạn của tôi từng bảo rằng, đối với một kiếp người đến cuối cuộc đời có 3 thứ mà chúng ta ai cũng cần, không có gì có thể thay thế hay mua được đó là: sức khỏe, thời gian và cuối cùng là người bạn đời của mình. Cho dù bạn là người giàu nhất hay thông minh nhất thế giới thì cũng không tránh khỏi sự già yếu rồi chết đi hay làm cho thời gian quay ngược trở lại, đồng hành cùng bạn đến cuối đời không phải là cha mẹ, anh chị em hay con cái của mình, mà chỉ có chính mình và người bạn đời của mình thôi. Ai rồi cũng sẽ bỏ ta đi cha mẹ rồi sẽ già đi, con cái rồi sẽ lớn lên và bay xa. Nhưng để có được một người có thể cùng ta vượt qua mọi khó khăn, chia sẻ buồn vui,cùng nắm tay nhau đến cuối cùng không phải ai cũng có được bởi nó được liên kết bởi một sợi dây mang tên tình yêu, tình yêu giữa người với người như cực âm và cực dương nó hút nhau, khao khát có được nhau. Tình yêu phải có được từ hai phía mới là một tình yêu trọn vẹn và không khiếm khuyến, không giống như tình yêu của cha mẹ đối với con cái chỉ có một bên cho đi và hy sinh.
Bởi vậy đề tài về tình yêu luôn luôn là chủ đề tạo nhiều nguồn cảm hứng cho các nhạc sĩ, cho dù ở thời đại nào con người muốn sống một kiếp người trọn vẹn phải có một tình yêu chân chính thuộc về riêng mình. Người đời thường bảo nhau rằng người nghệ sĩ thường đa tài cũng đa tình, có được nhiều người yêu mến, nhưng mấy ai hiểu rằng họ cũng như bao nhiêu người khác, cũng khao khát có được thứ tình yêu thuộc về mình như bài hát “Ai cho tôi tình yêu” của nhạc sĩ Trúc Phương. Ca khúc này được viết vào đầu thập niên 1960, trong một buổi chiều mưa buồn, ký ức của quá khứ ùa về làm tâm trạng tác giả thổn thức và viết nên ca khúc “Ai cho tôi tình yêu”.
Nhạc sĩ Trúc Phương tên thật là Nguyễn Thiện Lộc. Ông sanh năm 1939 tại xã Mỹ Hoà, quận Cầu Ngang, tỉnh Trà Vinh (Vĩnh Bình) ở vùng hạ lưu sông Cửu Long, miền Nam Việt Nam. Cha ông là một nhà giáo sống thầm lặng và nghiêm khắc, nhưng dù sống trong môi trường đó tâm hồn của ông lại rất lãng mạn, yêu thích văn nghệ nên đã tự học nhạc, và bắt đầu sáng tác những bài hát đầu tiên lúc vừa 15 tuổi. Xung quanh nhà ông như bao làng quê khác có trồng rất nhiều tre trúc, nên từ nhỏ ông đã yêu mến những tiếng kẽo kẹt của tre và trút va chạm với nhau và sau này ông đã chọn tên là Trúc Phương để nhớ về thời thơ ấu của mình với những cây tre trúc. Cuối thập niên 1950, ông sinh hoạt văn nghệ với các nghệ sĩ ở ty Thông Tin tỉnh Vĩnh Bình một thời gian ngắn, rồi lên Sài Gòn dạy nhạc và bắt đầu viết nhạc nhiều hơn.
Nhạc của Trúc Phương có một giai điệu rất đặc biệt mà khó lầm lẫn với người khác được. Nó có vẻ trầm buồn, ray rức, ưu tư trước thời cuộc dạo đó (là chiến tranh triền miên) và buồn phiền vì những mối tình dang dở, trái ngang. Nên khi soạn hòa âm cho những bài hát của Trúc Phương, nhạc sĩ hòa âm phải sử dụng ít nhất là một trong vài loại nhạc khí cổ truyền của miền Nam như đàn bầu, đàn tranh, hay đàn cò thì mới có thể diễn tả hết cái hay của giòng nhạc Trúc Phương.
Với tâm trạng ưu sầu, buồn thương vì những mối tình dang dở mà ông đã sáng tác nên các ca khúc đi vào lòng người một cách tự nhiên nhất và cũng làm nên tên tuổi cho một số ca sĩ nổi tiếng như Thanh thúy, Chế Linh…. Một số bài hát tiêu biểu như: Thói đời, Hai lối mộng, Con đường mang tên em, Tàu đêm năm cũ…” Ai cho tôi tình yêu” cũng được ra đời cùng tâm trạng đó. Với nhiều người bài hát như một câu hỏi lớn không người trả lời, còn với tôi nó vừa là câu hỏi vừa là lời thầm thì tự thuật lại câu chuyện của bản thân, là nổi khao khát hy vọng của một người cần một điểm tựa, cần một bến bờ cho riêng mình.
“Ai cho tôi tình yêu
Của ngày thơ ngày mộng
Tôi xin dâng vòng tay mở rộng
Và đón người đi vào tim tôi
Bằng môi trên bờ môi”.
Thanh xuân của bất kì ai cũng đều có mơ ước về một tình yêu thanh thuần trong sáng, tuổi trẻ ta luôn yêu hết mình “xin dâng vòng tay mở rộng” yêu một cách cháy bỏng, yêu không cần bất kì đều gì, chúng ta vô tư cho đi không cần suy nghĩ, sẵn sàng hi sinh đánh đổi tất cả, thậm chí đánh đổi cả lòng tự trọng để có được thứ gọi là tình yêu“đón người đi vào tim tôi, bằng môi trên bờ môi”.
Nhưng thực tế lúc nào cũng tàn khóc hơn trong mơ“Nên lòng nức nở, thương còn đi chứ yêu thì chưa đến” tình yêu của cuộc sống đời thực nó không lãng mạn giống như phim “Hoàng tử ếch” đâu ạ. Các bạn đừng bao giờ tin trên đời này sẽ xuất hiện một chàng hoàng tử bị lời nguyền biến thành một con ếch nhưng vẫn được công chúa yêu thương chân thành. Đó chỉ là những câu chuyện cổ tích cho trẻ em. Còn cuộc đời của người lớn thì lại khác, con người luôn chạy theo những thứ không thuộc về mình mà bỏ quên những điều hạnh phúc đơn giản, những tình cảm bình dị luôn ở xung quanh chúng ta, nhưng mấy ai hiểu được những điều đó.
Tình yêu đúng nghĩa là khi ta có thể yêu những cái xấu xí nhất của một người không phải chỉ thích những mặt tốt đẹp đến khi nhìn thấy sự thật người mình yêu không hoàn hảo như mình nghĩ lại chối bỏ không yêu, như ta yêu cô ấy lúc hai mươi tuổi thì cũng sẽ yêu cô ấy lúc tám mươi tuổi. Đôi lúc con người ta hay nhầm lẫn và ngộ nhận giữa tình thân và tình yêu. Không phải biết về nhau thân nhau là sẽ yêu nhau đâu “Tên gọi tên tình chưa đỗ bến, nẻo mô mà tìm”. Đôi lúc sống chung, nằm chung một chiếc giường chưa chắc đã có tình yêu, bởi thế mới có câu nói “đồng sàn, dị mộng”. “Giá buốt về tìm, sao rơi gối đêm, Nhà vắng mang nhiều cay đắng, xua hồn đi hoang”. Còn nổi đau nào đau hơn khi cô đơn trong chính căn nhà của mình, “nhà” là nơi tìm về là tượng trưng cho ấm áp, vui vẻ, sum vầy, vì nó chứa đựng tình yêu và sự vun đắp cho những con người trong đó. Nhưng chỉ cần một người đạp đổ thì nó đã không còn mang đúng ý nghĩa ban đầu của nó, nó đã bị biến chất.
Bài hát cho ta nhìn rõ được hiện thực của cuộc sống mang lại. Tuổi trẻ ta yêu hết mình, cứ nghĩ sẽ sống mãi với tình yêu đó, nhưng tình yêu đó lại không chống lại được hiện thực, không vượt qua được những khó khăn mà cuộc sống mang lại, không vượt qua được cơm áo gạo tiền, đến cuối cùng tình yêu đẹp ban đầu lại biến thành đau khổ mãi mãi về sau. Và tình yêu phải đến từ hai phía nếu chỉ từ một phía thì tình yêu ấy lại biến thành nổi đau khổ da diết “Người ơi người, xin đừng e ấp, làm tim nghẹn ngào”.
Ca khúc như lời tâm sự của tác giả về tình duyên trắc trở của mình, tác giả sử dụng từ ẩn dụ “Ai” có thể là nam, nữ cũng có thể là người giới tính thứ ba. Bản chất tình yêu không phân biệt giai cấp, độ tuổi, màu da, hay giới tính, mà nó là sự đồng điệu về tâm hồn của hai con người, mọi người đều có cái quyền được yêu và không yêu. Nó làm tôi liên tưởng đến bộ phim điện ảnh của đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh lấy cảm hứng từ “Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng”. Bộ phim có cái tên rất chợ “Lô Tô” do NSUT Hữu Châu thủ vai chính, bộ phim nói về những người giới tính thứ ba họ khao khát được làm chính mình, tìm thấy giá trị của bản thân, để có thể giống như bao người khác có được một tình yêu hoàn chỉnh, nhưng họ lại hiểu sai giá trị mà tình yêu mang lại. Tình yêu chỉ thật đẹp khi ta gặp “đúng người đúng thời điểm”. Nó sẽ trở thành sự nối tiếc như khi “Lê Liễu” gặp được ông bầu “Lê Minh” đúng người nhưng sai thời điểm hay là nổi đau khổ khi Lê Liễu gặp được Quân đúng thời điểm nhưng lại sai người.
Với tôi tình yêu là thứ điểm tô cho cuộc sống chúng ta thêm màu sắc, nó là chỗ dựa tinh thần cho con người tìm thấy niềm vui trong một xã hội bon chen đầy rẫy những thị phi. Nhưng phải biết và hiểu hết giá trị mà nó mang lại, vì nó là con dao hai lưỡi, nếu bạn sử dụng lầm chỗ có thể giết chết bạn, nhưng khi bạn sử dụng đúng lúc nó có thể mang đến niềm vui trong cuộc sống và tương lai sau này cho bạn, bạn muốn có nó trước tiên bạn nên là chính bạn đừng vì bất kì ai. Cuộc đời con người chỉ nên yêu 3 lần trong đời, 1 lần ngây thơ, 1 lần khắc cốt ghi tâm và 1 lần là cả đời. Đừng vì tạm bợ mà yêu 1 ai đó, cũng đừng coi 1 người là tất cả của mình. Yêu thương bản thân mình trước tiên. Muốn làm được điều đó phải có sự tự tin, niềm tin, nó tạo cảm giác an toàn cho bản thân. Tình yêu không tự sinh ra mà nó là sự bồi đắp, thấu hiểu và cùng xây dựng, nó sẽ lớn dần theo năm tháng theo sự thăng trầm của cuộc sống, nếu chúng ta đủ mạnh để vượt qua. Vì thế cứ yêu đi khi còn có thể bạn nhé, nhưng hãy nhớ một điều đừng đánh mất lòng tự trọng vì nó. Chúng ta có thể chủ động nếu cảm thấy xứng đáng, còn không xứng đáng hãy tự động buông bỏ và hãy mạnh dạn mỉm cười đứng lên, đừng vì một gốc cây mà bỏ qua cả khu rừng.
Chúng ta sinh ra không có mệnh công chúa nhưng hãy sống một cuộc sống của nữ hoàng.
Sakura.
Tuyệt vời. Cảm ơn tác giả bài viết nhiều nhiều!