Ca khúc “Phố Vắng Em Rồi” là một sáng tác nổi tiếng của nhạc sĩ Mạnh Phát, ông đã từng là một ca sĩ nổi danh trong thập niên 1940 và 1950, ngoài ra cũng là người đầu tiên thành công với ca khúc Ai Về Sông Tương của Văn Giảng. Ca nhạc sĩ Mạnh Phát là giọng ca được hai hãng dĩa Béka và Asia mời cộng tác liên tục. Ông cùng vợ là ca sĩ Minh Diệu, là thành viên nhóm nghệ sĩ Thần Kinh Nhạc Đoàn thâu đĩa và biểu diễn khắp nơi. Ông cùng với ca sĩ Mộc Lan cũng là đôi diễn viên chính trong phim Tình Quê Ý Nhạc của hãng phim Mỹ Vân. Ca khúc “Phố Vắng Em Rồi” dựa theo ý thơ của Hoàng Ngọc Liên:
“Em đi pháo đỏ lên mầu mắt
Tình cũ, thề xưa lỡ hẹn rồi
Phố vắng như hồn anh giá lạnh
Gió vàng tâm sự nhớ thương thôi”.
“Mưa khuya hắt hiu xuyên qua mảnh tình ngăn cách rồi
Đêm qua trắng đêm mơ thương hình bóng cũ xa xôi
Em ơi bước đi xa nhau rồi, ngày vui đâu còn
Đèn vàng nhoà sương chưa tắt, khu phố xưa lạnh buồn tênh”
Đêm khuya luôn lặng lẽ đưa cảm xúc anh tìm về mang tên nỗi nhớ em, thời gian và không gian của màn đêm quá tĩnh lặng thôi thúc anh phải suy nghĩ về những ký ức, về tiếng lòng mà em nào đâu hay. Mưa bao giờ cũng làm mọi thứ trở nên nhạt nhòa còn nỗi nhớ thì cứ thế dài rộng ra, nỗi buồn như thể hóa thành mưa. Mưa khuya hắt hiu như thấm đẫm vào nỗi buồn, nỗi nhớ mong về cuộc tình vốn đã đi qua, mưa đưa anh về với niềm nhớ thương em da diết, dẫu biết rằng tình này ngăn cách đã mãi mãi không có em. Nhưng em ơi! Anh cứ ngỡ lòng này đã quên em, mà nào đâu cơn mưa đêm nay, vẫn dưới ánh đèn, vẫn con phố xưa ấy nhưng nay thiếu vắng bóng em cũng biết lạnh, biết buồn như lòng anh đã vắng em trong đời.
“Hôm em bước lên xe hoa thềm nhà tươi pháo hồng
Em ơi pháo vui như vô tình xé nát tim anh
Bao nhiêu ước mơ nay phai tàn, tình ôi phũ phàng
Một ngày dù duyên chưa thắm, chuyến đò xưa sao nỡ quên”
Ngày em lên xe hoa pháo hồng vui mừng tiễn đưa, em nào có biết pháo vui như xé nát trái tim anh. Em ơi bao nhiêu ước mơ của riêng hai ta nay đành phôi pha vỡ tan, sao em nỡ cất bước theo người để lại riêng mình anh với bao niềm cô đơn, sầu thương quây kín tâm hồn anh, sao em nỡ đành làm tim này đầy chua xót. Dẫu em cho tình ta có chưa đậm sâu nhưng lòng này vẫn mãi khắc ghi, bao kỷ niệm vui buồn có nhau sao em nỡ lòng quên.
“Thương, còn thương những chiều, đời chưa biết nhiều
Nghẹn ngào nhìn nhau ko nói
Yêu, còn yêu tiếng cười, ngày mới quen nhau
Ngỡ ngàng tình trong mắt sâu.”
Anh vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn yêu tình đôi ta của thuở ban đầu, của những chiều hai đứa có nhau lúc tuổi xanh hồn nhiên chỉ biết yêu chưa thấu sự đời, của tiếng cười lúc mới yêu. Nhưng nào ngờ tình nay khiến anh vấn trong nỗi ưu sầu.
“Mưa khuya hắt hiu xuyên qua mảnh hồn đơn giá lạnh
Em ơi phố khuya bâng khuâng sầu buốt giá tim anh
Hương xưa ái ân theo êm đềm vầng trăng dãi thềm
Từng giờ buồn trông phố vắng, thấm hình em qua bóng đêm”
Sự giá lạnh của đêm mưa như gieo vào tâm hồn đang cô đơn lẻ loi sự lạnh giá khi thiếu vắng bóng em, khi không còn em bên cạnh sưởi ấm tâm hồn anh. Em ơi đêm khuya, phố vắng thiếu bóng em càng giá lạnh như thấm sâu vào tận xương cốt, giá buốt cả tâm can. Mình anh vẫn ngồi đây lạc lõng giữa màn đêm và mưa, mang bao nỗi nhớ về em dần buông theo ánh trăng chiếu trên dãi thềm, nhìn về con phố xưa mà buồn, mà thương như con phố thiếu bóng người còn lòng anh như thiếu vắng bóng em. Em ơi: “Từng giờ buồn trông phố vắng, thấm hình em qua bóng đêm”.
Mỹ Hương.