Người ơi! Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm.
Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ
Mơ vui là lúc ngàn đắng cay xé tâm hồn.
Tàn đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu.
Lòng mình thầm nhớ dĩ vãng
Đau thương từ lúc vừa bước chân, vào đường yêu.
Đêm ấy mưa rơi nhiều.
Giọt mưa tan tác mưa mùa ngâu.
Tiễn chân người đi
Buồn che đôi mắt thấm ướt khi biệt ly.
Nghe tim mình giá buốt
Hồi còi xé nát không gian
Xót thương vô vàn
Nhìn theo bóng tàu dần khuất trong màn đêm.
Mùa Thu thương nhớ bao lần đi về với tôi.
Mà người còn vắng bóng mãi
Hay duyên nồng thắm ngày ấy nay đã phai rồi.
Từ lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên.
Đời việc gì đến sẽ đến
Nhưng ai bạc bẽo mình vẫn không đành lòng quên.
Ngoài những ca khúc viết về đời người lính chiến, những chuyện tình buồn, nhạc sĩ Anh Bằng còn viết về những tâm sự mang nỗi sầu muộn của một người, những ca khúc này đã mang lòng người nghe nhạc chìm vào không gian sầu muộn lẻ loi vì nhớ về một hình bóng xa xăm.
“Sầu lẻ bóng” nỗi buồn nhớ thương một người, trông đợi người về nhưng sao không thấy. Với tựa đề ca khúc làm cho người nghe cảm nhận được sự cô đơn, trên giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng như cùng thương cảm cho một người lẻ loi hồi nhớ về từng kỷ niệm đã qua.
“Người ơi! Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm.
Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ
Mơ vui là lúc ngàn đắng cay xé tâm hồn.”
“Người ơi” tiếng gọi tha thiết thế sao không ai đáp lại! Có những cảm nỗi nhớ sẽ phai dần theo thời gian và có những nỗi nhớ sẽ in dấu mãi trong tâm trí một người, càng cố quên thì lại càng thương nhớ. Từng mơ những ngày vui bên nhau thế sao giờ đây lại xa cách, dòng cảm xúc trào dâng nỗi nhớ xót xa cay đắng xé nát tâm hồn.
“Tàn đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu.
Lòng mình thầm nhớ dĩ vãng
Đau thương từ lúc vừa bước chân, vào đường yêu.”
Mỗi khi trời tuôn mưa người ta thường sẽ hòa tâm trạng vào mưa, những nỗi buồn man mác và những kí ức ngày xưa dần hiện về. Đường yêu lắm gian truân thế sao ta cứ lạc vào đường yêu, bước vào yêu biết là sẽ gian khổ nhưng ta vẫn muốn yêu để giờ đây một mình thương nhớ bóng hình xưa tìm về dĩ vãng.
“Đêm ấy mưa rơi nhiều.
Giọt mưa tan tác mưa mùa ngâu.
Tiễn chân người đi
Buồn che đôi mắt thấm ướt khi biệt ly.
….”
Những cuộc chia ly luôn đau buồn và nhiều lưu luyến, thế mà cuộc chia ly này còn diễn ra trong buổi tối trời mưa. Tiễn người đi những giọt mưa rơi như tan tác cõi lòng, không giấu được nỗi buồn trong lòng dòng nước mắt tuôn chảy thắm ướt hai hàng mi. Tiếng còi tàu vang lên xé nát không gian thương cảm của hai người đang nhiều luyến tiếc trước giờ chia ly. Nhìn bóng tàu khuất dần trong màn đêm lạnh giá mà con tim vô vàn yêu thương trở nên giá buốt. Thương cảm cho người đi xa nhưng cũng nhiều xót thương cho người ở lại rồi từ đây biết đến bao giờ ta được gặp lại nhau.
“Mùa Thu thương nhớ bao lần đi về với tôi.
Mà người còn vắng bóng mãi
Hay duyên nồng thắm ngày ấy nay đã phai rồi.”
Mùa thu trong khí trời êm dịu của đất trời ban cho, thế sao con tim tôi lại nhiều nhớ thương về người, đã bao mùa thu đi qua mà đợi mãi vẫn không thấy bóng hình người đâu. Mối duyên ngày ấy tôi vẫn nhớ bằng tấm lòng thương mến, phải chăng người đã phai nhòa mối duyên nồng thắm này rồi. Thương chờ bóng hình người đang phương xa!
“Từ lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên.
Đời việc gì đến sẽ đến
Nhưng ai bạc bẽo mình vẫn không đành lòng quên.”
Thời gian trôi qua xoa dịu đi nỗi buồn thương nhớ về ai. Dòng đời cứ lặng lẽ trôi không ai ngăn cản được, người đã không còn luyến thương về hình bóng ngày ấy tiễn đưa trong đêm mưa, bao kỷ niệm ta từng có nhau người có còn nhớ chăng? Dẫu biết lòng người bạc bẽo thế sao vẫn không đành quên, cố quên nhưng vẫn nhiều thương xót.
Một ca khúc mang nhiều sầu cảm nhưng không bi thương, vẫn nhiều nhớ thương về hình bóng một người. Những dòng tâm sự kể về những kỷ niệm giây phút chia xa vào đêm mưa làm cho người nghe nhạc thêm cảm thông với người mang cô đơn, lẻ loi sầu nhớ về một người mình đã trao trọn yêu thương với tâm lòng chân thành.
Trước khi kết thúc bài viết này, xin mời quý vị xem qua vài lời của nhạc sĩ Lê Dinh nói về ca khúc Sầu Lẻ Bóng này :
Trong việc giao thiệp hàng ngày, Anh Bằng cũng thường ít xuất hiện và nếu có xuất hiện cũng thường hay làm thinh và nếu nói thì những lời nói nào anh đưa ra cũng duyên dáng và vì lẽ đó mà anh rất… đào hoa. Bạn bè thường bảo rằng anh có duyên ngầm. Vì cái duyên đó mà có rất nhiều cô mến anh, thích anh và rồi yêu anh, và anh cũng yêu lại người ta, nhưng anh không bỏ bê gia đình, vẫn chăm lo, săn sóc người vợ anh cưới từ khi chưa di cư, ở thị trấn Điền Hộ, tỉnh Ninh Bình. Bỏ quê hương, anh cùng gia đình vào Nam tìm tự do sau hiệp định đình chiến, chia đôi đất nước năm 1954. Năm 1975, thêm một lần nữa chạy trốn, anh di tản trước cùng cô con gái nhỏ và những cậu con trai, và vừa khi đủ điều kiện để bảo lãnh gia đình, anh đã bảo lãnh vợ và con gái qua Mỹ để sống hạnh phúc cho đến ngày nay. Ở địa hạt tình cảm, Anh Bằng là người trái ngược với Minh Kỳ, cho nên chúng tôi thường hay nói Anh Bằng là người ướt át nhất và tuy là người tình cảm mà không mất cảm tình khi vì hoàn cảnh, chia tay với ai đó bởi vì anh đã “nhắn nhủ” qua bài “Sầu lẻ bóng”:
“Người ơi, khi cố quên là khi lòng nhớ thêm…”.
Hờn giận người ta thế nào được khi người đó vẫn còn nhớ đến mình.
Ngọc Tuyền & Nhật Hà.