Rồi chiều nào anh qua xóm vắng
Đã mấy mùa trăng anh cách xa
Mấy lần nghe tim thiết tha.
Cớ sao anh tưởng là hôm qua
Đôi ta hẹn nhau giữa lòng mây rặng tre già
Mặn mà làm sao…
Nhìn trăng lên xa xa
Hai đứa thì thầm chuyện cũ qua
Ước ngày mai nở hoa.
Mười năm vai mang phong sương
Bước đến lối thương, mộng biết sầu vương
Bồi hồi từ mùa trăng xa xôi
Anh đã nhủ lòng thôi nhớ thương
Cả cuộc đời cho gió sương.
Nhớ hôm em dầu dầu nhìn anh đi
Long lanh bờ mi ngắt cành hoa gầy bên đường.
Anh hỏi buồn không?
Mà sao em không nói
Cho thấy cuộc đời thêm ấm vui
Thấy nụ cười trên khoé môi…
Chiều nay giữa lúc nhớ mong
Nương theo gió qua tiếng sáo buồn đưa
Ngày ấy, người em gái thuở xa xưa
Chờ khi đầu Xuân đến lúc tàn Đông lạnh lẽo
Mà người đi mãi phương trời nào lãng quên
Hồn còn tìm nhớ đến bóng dáng xa xưa…
Thời gian mấy chốc đi qua
Người anh còn vui kiếp sông hồ nơi trời xa
Thì người em gái nơi quê nhà chờ mấy đông
Tình qua bên sông…
Chiều nay tìm về thăm xóm ấy
Nghe kể rằng một ngày cuối đông
Pháo hồng nhuộm trên bến sông.
Có cô em nho nhỏ dẹp thương mong
Bước xuống thuyền hoa kết bằng muôn màu sắc hồng.
Ôi! Buồn làm sao
Chiều nay bên xóm vắng
Không tiếng thì thầm chuyện cũ qua
Ước ngày mai đời nở hoa…
Chỉ biết vương trên bến sông
Tiếng sáo nhớ mong, nghe sao lạnh lòng…”
Với giai điệu nhè nhẹ, giọng hát của người ca sĩ dắt dìu hồn người nghe vào một câu chuyện tình buồn không trọn trong thời chinh chiến ngăn cách xa xăm… Dù rằng chia ly là cái kết buồn chung thân của rất nhiều cuộc tình thời binh lửa dặm trường, nhưng mỗi một mối tình là một câu chuyện buồn thương chưa bao giờ ngừng cuốn lấy tâm trí người đăng bài bất cứ khi nào nghe lại bài hát. Câu chuyện tình buồn qua nỗi nhớ thương hoài niệm của người trai vai mang phong sương trong bài hát QUA XÓM NHỎ của NS Mạnh Phát là một trong những câu chuyện khiến tôi ngậm ngùi và càng thương người lính xa nhà.
Thương làm sao người chinh nhân bốn phương trời miệt mài bao năm dài nơi đạn khói vô tình, vẫn còn có ngày được trở về quê hương nơi xóm vắng “đã mấy mùa trăng anh cách xa, mấy lần nghe tim thiết tha.” những lúc nhớ về.
Những phút giây hiếm hoi được chìm trong nhung nhớ “bồi hồi từ mùa trăng xa xôi” người anh “đã nhủ lòng thôi nhớ thương” để dành “cả cuộc đời cho gió sương” cho bình minh của quê hương. Nhưng làm sao mà không nhớ thương về ngày ra đi bóng hình em nhoè ướt mi tiễn anh nơi cuối đường…
Nhưng ai cũng hiểu một điều rằng “thời gian có ngừng đây bao giờ”, “người em gái thuở xa xưa chờ khi đầu Xuân đến lúc tàn Đông lạnh lẽo, mà người đi mãi phương trời nào lãng quên” thì đành “bước xuống thuyền hoa kết bằng muôn màu sắc hồng” trong một chiều cuối đông…
Giờ trở về xóm nhỏ, tưởng như mới ngày hôm qua, khi:
“Nhìn trăng lên xa xa, hai đứa thì thầm chuyện cũ qua, ước ngày mai nở hoa” về một ngày mai viết tên trên thiệp hồng. Mà giờ đây:
“Ôi! Buồn làm sao, chiều nay bên xóm vắng không tiếng thì thầm chuyện cũ qua, ước ngày mai đời nở hoa…”
“Chỉ biết vương trên bến sông, tiếng sáo nhớ mong, nghe sao lạnh lòng…”
Thương mời đại gia đình mình cùng thưởng thức lại một trong những nhạc phẩm được nhiều yêu mến trong số những sáng tác để đời của NS Mạnh Phát, QUA XÓM NHỎ.
Phúc Ben.