Cuối hè vừa rồi, tôi cũng như các bạn cùng trường rảnh rỗi, rủ nhau về thăm trường cũ – ngôi trường THPT Thủ Đức – nơi chúng tôi học cách đây 33 năm.
Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ
Nhiều nét đổi thay tường mái rêu mờ…
Đang im lặng lắng nghe tiếng ve râm ran, bỗng một giọng hát vút lên, tôi ngạc nhiên nhìn quanh…À, thì ra nhỏ bạn đi sau đang hát, rồi như có luồng điện chạm tới, đám bạn còn lại cũng hòa theo…
Bên hiên hằng giờ tìm những bạn xưa
May ra có còn đôi đứa
Vẫn yên vui sống đời học trò…
Đúng là buồn vui lẫn lộn, khi đứng giữa sân trường, dưới gốc phượng già chỉ còn lưa thưa vài cành hoa đỏ, tụi tôi đứa nào cũng bồi hồi. Nhìn đâu cũng thấy kỷ niệm. Chỗ này là nơi lũ con trai chơi bóng chuyền những buổi chiều; chỗ kia là nơi lũ con gái tụi tôi đá banh giờ ra chơi; xa xa kia là căn tin, nơi tụi tôi tụ tập để nạp năng lượng sau những giờ tưng bừng với trái banh, với nắng gió.
Bâng khuâng đợi chờ người sao chẳng đến?
Hỏi lá, hỏi hoa chỉ thấy im lìm.
Cây dương đầu trường còn khắc hàng tên,
Hoa leo phũ phàng đan kín
Tiếng ve ru nghe gợi buồn thêm.
Thật là trùng hợp với lời bài hát của cố nhạc sĩ Duy Khánh: bâng khuâng đợi chờ….người sao chẳng đến? Tôi cũng đang chờ, chờ nhau đã hơn 30 năm rồi, chờ đến mòn mỏi! Hình như tình yêu học trò thời nào cũng vậy, cũng rất nên thơ, tràn mộng mơ và đầy kỷ niệm đẹp. Nhạc sĩ Duy Khánh đã khắc tên lên cây dương đầu trường, rồi đám hoa leo đã đan kín che đi dấu tình của 2 người. Còn tôi và người ấy, lại khắc tên trên nhánh phượng giữa sân trường – để rồi hơn 30 năm sau – tên của hai đứa đã bay lên cao theo sự phát triển của cây phượng, khuất cả tầm nhìn của đám học trò già.
Mặc cho tụi bạn già kéo nhau đi thăm từng góc sân, cửa lớp, tôi vẫn ngồi lại dưới gốc phượng già, mơ màng về thuở thanh xuân. Nhắm mắt lại, tôi vẫn như thấy cậu bạn học lớp bên cạnh đang ngồi kế bên, đang đọc bài cho tôi học (đây là cách học rất siêu của tôi, nghe người khác đọc vài lần sẽ nhớ); tôi vẫn thấy như bạn ấy đang phát bóng chuyền – thật siêu đẳng – khó mà đỡ được; tôi vẫn như thấy bạn ấy đang đệm đàn guitar, hát cho cả nhóm nghe bài “Con đường đến trường”; tôi vẫn như thấy bạn đang đứng trên hành lang tầng 1, nhìn theo đám con gái tụi tôi đang đá banh ở ngoài sân… Mở mắt ra, tất cả không còn gì nữa, chỉ có tôi với gốc phượng già cùng tiếng ve râm ran.
Ve ơi, hát gì điệu nhạc lâm ly
Khóc người biền biệt sơn khê
Cố nhân đi bao giờ mới về?
Ba mươi ba năm, tính từ ngày tốt nghiệp cấp ba, đây là lần thứ hai tôi trở về trường. Tôi thật sự nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn ngày xưa, nhưng tôi lại không muốn về lại. Bởi trái tim tôi rất mong manh. Bởi tôi sẽ lại nhớ về chốn cũ, nhớ về người xưa, nhớ về những tháng ngày tươi đẹp của tuổi học trò. Để rồi tôi lại ray rứt, lại luyến tiếc về một lời hứa mà mình chưa thực hiện, để người ta phải xa mãi, xa cả một đời người.
Hôm nay trở lại nhiều khuôn mặt mới
Thầy đó, trường đây, bạn hữu đâu rồi?
Bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm ngày thơ
Vang trong nỗi niềm nhung nhớ
Có ai đi thương về trường xưa.
Tác giả : Nhím.
Một thời để nhớ.